[ Thơ ] Mệt

Em biết anh chẳng muốn cố tình đâu

Nhưng tiếng thở dài làm em nhức nhối

Ai cũng có những muộn phiền lo lắng

Em cuộn mình về thế giới riêng em

Em mệt rồi, anh có biết hay không?

Những gánh nặng, những bộn bề cuộc sống

Cả tiêu cực từ đôi lần lẩn thẩn

Tự lần mãi nên trĩu nặng con tim

Đã lâu rồi mình chẳng nắm tay nhau

Nụ hôn mỗi ngày trở nên gượng gạo

Vài mẩu chuyện vặt như lời kết nối

Rồi mỗi ngày, chúng mình bước qua nhau

Em mệt rồi nhưng chẳng muốn chia ly

Tự quen dần với những ngày lặng lẽ

Có bao giờ em và anh ngồi lại

Đưa tay tìm, tay níu lấy bàn tay

Sẽ có ngày như thế,

Chỉ cần ta tĩnh lặng.

Và không mệt mỏi nữa

2020.12.12

GC

Ảnh: pngegg

error: Content is protected !!