Hôm nay, khi nhìn mấy bức ảnh nước Anh, tôi tự nhiên nhớ quay quắt những tháng ngày bước chân rong ruổi trên các nẻo đường, từng chút một thấy cuộc sống có biết bao nhiêu điều mới mẻ và đẹp đẽ.
Ảnh: GG
Có những ngày tôi đã dừng xe trên khúc quanh Sa Pa, để nâng máy thu vào ống kính hình ảnh chòi lá lẻ loi giữa khung cảnh ruộng bậc thang lúa chín vàng ruộm. Có mùa thu, tôi đi giữa đường Phan Đình Phùng và Thanh Niên trong cơn gió heo may, thấy trong lòng tự nhiên dành cho Hà Nội một tình cảm hết sức dịu dàng. Lại có những ngày mùa hè, giữa mảnh đất gió Lào cát trắng quê hương, tôi bắt gặp tình cảm da diết khi “nghe trái tim mình rung động”. Rồi cả mấy ngày tháng 10, ngồi bên ly café bốc khói ở Hội An, lặng lẽ ngắm nhìn thời gian lững thững trôi qua những khung cửa gỗ đã bạc màu.
Tôi làm sao có thể quên những ngày bước đi trong gió, trên con đường đá xám loang loáng nước mưa của Edinburgh cổ kính, của York thâm trầm và của Manchester lộng gió. Làm sao có thể quên những ngày nắng hiếm hoi bên bờ biển Portsmouth, ngồi trên bờ đá rất cao, nhìn ra ngoài khơi, thấy tinh thần vô cùng yên ả dù sau lưng là khu trung tâm thương mại sầm uất nhất nhì thành phố. Còn cả ngày mùa đông giá lạnh cuối năm 2012, thấy bông tuyết rơi trong mưa liền ùa ra đường, tưởng như bốn mùa nước Anh đang từng bước đi ngang cửa.
Vào flickr, tôi để tâm trí tự do lang thang trở lại những ngày tháng ấy, khi đôi chân đi dường như không biết mệt mỏi. Đây là đảo Venice xinh đẹp và quyến rũ, lần nào ra đường cũng lạc lối nhưng tôi vẫn tìm được những góc nhỏ đầy màu sắc níu bước kẻ lữ hành. Đây là Barca sôi động, nơi tôi có thể vừa lững thững đi dưới những tán cây rộng vừa nhấm nháp hoa quả tươi ngọt lịm. Đây là đỉnh Oia, một trong những nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất Thế giới, thấy tinh thần hoàn toàn được thả lỏng khi nhìn mặt trời đỏ ối dần xuống dưới những mái nhà xanh đặc trưng. Đây là Prague với những mái nhà gothic, đẹp như khung cảnh được miêu tả trong những câu truyện cổ tích. Đây là Vienna mà tôi có thể nghe được những bản giao hưởng mượt mà ngay từ mấy quán café nơi góc phố. Còn đây, còn đây nữa… Những tháng ngày châu Âu mỗi khi nhớ đến tôi lại thấy nao lòng, chỉ mong muốn có một ngày trở lại.
Còn cả kim tự tháp Ai Cập nằm giữa sa mạc cát mênh mông và dòng sông Nile xanh ngắt hiền hòa…
Còn cả những mảnh đất Đông Nam Á vừa mới mẻ lại vừa có cảm giác thân quen…
Làm sao để nói cho hết những cảm xúc trên mỗi cung đường đã đi qua.
Tôi chỉ biết rằng mỗi nơi là một mảnh ghép, bình thường nằm thật sâu ở trong ký ức, chỉ cần gợi lại thật nhẹ nhàng là có thể thành một bức tranh hoàn chỉnh, có thể bùng lên thành một sự thôi thúc mạnh mẽ, khiến đôi chân bồn chồn chỉ muốn bước đi.
Hà Nội 2/11/2015
NA HỒ