Đã cuối năm dương lịch.
Thế là lại một năm nữa, gió mùa đến muộn. Cuối tháng 11, những ngày trời chuẩn bị trở gió, không khí oi và nóng như mùa hè. Mồ hôi dưới lớp áo cotton dinh dính khó chịu. Vậy mà chỉ sau một đêm, buổi sáng ngủ dậy, tôi đã cảm nhận được không khí thay đổi hẳn. Kéo rèm cửa sổ ra, những hạt mưa nhỏ xíu đọng lại bên ngoài lớp kính vừa đủ để cho bàn tay cảm nhận được cái se lạnh.
Ảnh: GG
Tôi thích nhất những ngày gió mùa, không khí màu xám, gió lùa qua khe hở giữa khăn cổ và áo gió, cảm giác cực kỳ dễ chịu, chứ không lạnh cắt da cắt thịt như mùa đông. Không gian gió mùa ấy làm tôi cứ hoài niệm về những ngày còn học tập ở Anh. Cho dù quanh năm phần lớn thời gian là bầu trời xám xịt, có lúc mưa ướt áo gió, ngấm vào chân qua lớp giày vải, rét buốt, nhưng lại là lúc tôi có nhiều thời gian để cảm nhận từng thứ nhỏ xíu xung quanh mình nhất.
Tôi ra đường, đưa em bé đi học. Chung cư nằm ngay ngã tư nên vừa ra khỏi hầm để xe là thấy dòng người hối hả đổ về từ khắp mọi phía. Gần giờ cao điểm, ô tô nhích từng chút một, mấy hàng xe máy len lỏi vào những khoảng trống, có xe dừng ngay phía ngã tư ngược chiều, chỉ cần chờ đèn xanh là ùa về phía bên kia. Hình như mọi người đều vội vã. Trời như thế này, tôi chỉ thích được ngồi bên khung cửa kính lớn, đọc sách, nghe nhạc, làm việc và nhâm nhi cốc trà thảo mộc chế thêm thìa mật ong, thanh thanh nhưng nuốt từng ngụm nhỏ lại thấy ngọt lịm cả người.
Trời se lạnh thế này, tôi ra đường rất thích nhìn các em bé được bố mẹ chở đi học. Thân hình nhỏ xíu, lọt thỏm trong lớp áo khoác dày, đầu đội mũ trùm của áo, nép sau lưng bố mẹ “trốn” gió. Đôi bàn tay ngắn ngủn, chưa với được ra đằng trước để đút vào túi áo, thường chỉ ôm ngang eo người lớn. Có lần em bé nhà tôi cũng thích ôm bố, gió chạm vào bàn tay, đi một đoạn kéo tay lại đã thấy lạnh cóng, chỉ muốn giữ lấy ủ trong lòng bàn tay mình. Những ngày mùa thu, đông ở Anh, tôi hay có thói quen xoa bàn tay vào nhau để tìm hơi ấm giữa những cơn gió lạnh. Nhưng tiết trời se se này, đôi khi lại cứ muốn bỏ tay ra khỏi túi áo để chạm vào những cơn gió mùa thu của Hà Nội.
Cuối năm, trời sập tối rất nhanh. Chỉ khoảng 5h, 5 rưỡi chiều là đã tối mịt. Buổi tối nay gió về mạnh hơn nữa. Nhà tôi phía trên tầng cao, nghe từng đợt gió hun hút đập vào ô cửa kính, rung bần bật. Tối muộn, gió lớn, nhiệt độ xuống thấp, tôi cũng chẳng có tâm trạng mà ra ban công ngồi uống trà. Rúc sâu vào trong chăn, tôi nghe từ headphone tiếng piano của bản “The swan” đang trôi đến đoạn cuối, cảm thấy bình yên. Mặc kệ bên ngoài gió rít gào, ngày mai vẫn có thể là một ngày nắng.
NA
HN, 23/11/2018