vu lan Archives - Góc Cạnh https://goccanh.com/tag/vu-lan/ [ - Góc nhỏ tĩnh lặng ~ Bởi cuộc đời dài rộng lắm, yêu thương lại rất gần - ] Thu, 01 Apr 2021 06:12:07 +0000 en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.4 https://i0.wp.com/goccanh.com/wp-content/uploads/2021/01/image-1.jpg?fit=32%2C32&ssl=1 vu lan Archives - Góc Cạnh https://goccanh.com/tag/vu-lan/ 32 32 187908604 Viết ngắn – Hoa hồng trắng mùa Vu Lan https://goccanh.com/viet-ngan-hoa-hong-trang-mua-vu-lan/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=viet-ngan-hoa-hong-trang-mua-vu-lan Mon, 07 Sep 2020 22:09:57 +0000 https://goccanh.wordpress.com/2020/09/07/viet-ngan-hoa-hong-trang-mua-vu-lan/ Em khóc.Khóc một cách lặng lẽ, không hề nức nở, không hề phát ra tiếng. Chỉ ngồi thẫn thờ mà nước mắt lẳng lặng rơi.Vì mẹ em mới ra đi, chỉ trước lễ Vu Lan có mấy ngày. Trong suốt tuổi thơ em, mẹ có lúc trấn tĩnh lạ kỳ, lại có lúc bùng phát […]

The post Viết ngắn – Hoa hồng trắng mùa Vu Lan appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Em khóc.
Khóc một cách lặng lẽ, không hề nức nở, không hề phát ra tiếng. Chỉ ngồi thẫn thờ mà nước mắt lẳng lặng rơi.
Vì mẹ em mới ra đi, chỉ trước lễ Vu Lan có mấy ngày.

Ảnh: hoa hồng trắng (GG)

Trong suốt tuổi thơ em, mẹ có lúc trấn tĩnh lạ kỳ, lại có lúc bùng phát cảm xúc giống như một người điên vậy. Có những lúc em khóc, mẹ ôm bờ vai nhỏ bé, vỗ về, giọng nói mẹ dịu dàng lẩn khuất bên tai em:

– Em cứ khóc đi, có mẹ đây rồi.


Nhưng cũng có lần em khóc, mẹ gào lên, mẹ ném thứ đồ đạc mẹ đang cầm trên tay đi, đôi mắt mẹ trống rỗng, ngẩn ngơ. Rồi mẹ sụp xuống, nức nở khóc, mẹ ôm ghì lấy em, hai bàn tay mềm mại sờ khắp mặt và đầu em, mẹ lẩm nhẩm lặp lại câu xin lỗi, mẹ nói em đừng giận mẹ, mẹ mệt quá thôi. Em cũng đã qua cơn hoảng sợ, nước mắt khô lại nơi khoé mắt, vòng đôi tay nhỏ ôm lấy mẹ, rúc sâu vào trong ngực mẹ để ngửi lấy mùi hương quen thuộc.

Rồi em lớn dần lên, mẹ cũng bớt “mệt” hơn trước. Em không còn thấy mẹ cáu giận quăng quật đồ đạc như trước kia đã từng. Mẹ xuất hiện trước mặt em cười nói, xinh đẹp, chỉ cho em những điều mới mẻ mà em sẽ gặp trong cuộc sống suốt quá trình trưởng thành. Lớn lên, đôi lúc em quên mất mẹ đã nấu cơm chờ em về ăn sau mỗi ngày đi học mệt nhoài, mẹ đã chuẩn bị cho em khăn và áo ấm mỗi khi trời trở gió, mẹ luôn dặn dò em khi em ra ngoài, khi em tham gia các hoạt động, khi em bước vào những mối quan hệ mới… Đôi khi em vội vàng, em chỉ nhắn với mẹ những dòng tin ngắn ngủi. Mẹ yên tâm về em và em cũng yên tâm về mẹ.

Thế nhưng, khi em bước qua tuổi 18, mẹ đã lựa chọn cái chết để giải thoát khỏi cuộc sống này. Mẹ nằm trên giường, lặng lẽ và thanh thản, như đang ngủ nhưng đôi tay đã không còn hơi ấm, làm đông cứng cả nước mắt em. Mẹ của em, trầm cảm, nhưng đã gồng lên sống như một người bình thường để nuôi dạy em lớn lên suốt nhiều năm trời. Em không biết những áp lực tinh thần của mẹ, những lần mẹ khóc ướt gối khi bố và em đã ngủ, những lúc mẹ phải chiến đấu với những cảm xúc tiêu cực vô cớ một mình. Em chỉ hiểu hơn về mẹ khi đọc những dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký với nhiều trang nhoè nước, chắc hẳn mẹ đã khóc khi viết. Người trầm cảm thì đâu có lựa chọn, những cơn cảm xúc bùng lên thì đâu cần lý do.

Em ngồi bên khung cửa kính sát mặt đất, nhìn ra hoàng hôn đỏ ối đang dần buông trên những mái nhà thành phố. Em gục đầu vào lớp kính, mắt nhắm chặt, khớp hàm căng cứng. Mới mùa Vu Lan năm trước, cả em và mẹ đều vui vẻ cài hoa hồng đỏ trên ngực trái. Năm nay, chỉ còn mình em cài hoa trắng, nhói buốt trái tim em.

Nước mắt em chảy qua mí mắt nhắm nghiền, đôi môi khô khốc mấp máy: “mẹ ơi!”

GC
2/9/2020

Ảnh: Gg image

chuyenbuon #vietngan

The post Viết ngắn – Hoa hồng trắng mùa Vu Lan appeared first on Góc Cạnh.

]]>
914