tạp văn Archives - Góc Cạnh https://goccanh.com/tag/tap-van/ [ - Góc nhỏ tĩnh lặng ~ Bởi cuộc đời dài rộng lắm, yêu thương lại rất gần - ] Mon, 06 Feb 2023 07:17:17 +0000 en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3 https://i0.wp.com/goccanh.com/wp-content/uploads/2021/01/image-1.jpg?fit=32%2C32&ssl=1 tạp văn Archives - Góc Cạnh https://goccanh.com/tag/tap-van/ 32 32 187908604 | Tạp bút | Dù cho Thế giới mênh mông https://goccanh.com/tap-but-du-cho-the-gioi-menh-mong/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=tap-but-du-cho-the-gioi-menh-mong Mon, 06 Feb 2023 07:17:12 +0000 http://goccanh.com/?p=1452 Nhà ông bà nội tôi nằm phía ngoài đê, ngay dưới chân triền dốc, trên con đường làng nhỏ dẫn ra phía bờ sông Lam. Ngày trước đường làng bằng đất, hơi mưa chút xíu là lầy lội những bùn và đất bám quanh gót giày, theo thời gian được “nâng cấp” dần lên thành […]

The post | Tạp bút | Dù cho Thế giới mênh mông appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Nhà ông bà nội tôi nằm phía ngoài đê, ngay dưới chân triền dốc, trên con đường làng nhỏ dẫn ra phía bờ sông Lam. Ngày trước đường làng bằng đất, hơi mưa chút xíu là lầy lội những bùn và đất bám quanh gót giày, theo thời gian được “nâng cấp” dần lên thành con đường bê tông cạnh mương, rồi lấp luôn mặt mương để bây giờ là con đường sạch sẽ, rộng rãi, chỉ khi ra tới gần bờ sông mới bắt đầu xuôi dần xuống lối nhỏ nằm giữa hai bụi tre già, đã được xếp mấy phiến đá làm đường đi. Mùa hè, gió Lào thổi tới, xuyên qua rặng tre xào xạc, mang theo hơi nóng của xứ miền Trung mà tôi ngồi sâu trong bậc cửa nhà ông bà vẫn thấy hầm hập.

Ảnh: Từ rú Thành nhìn ra sông Lam (GC)

Khi tôi bắt đầu có ý thức về nhà ông bà thì bố tôi và các bác đã không còn ai ở lại đó. Trên mảnh đất ngày xưa vẫn giữ được ngôi nhà ba gian lợp ngói đỏ, sàn đất nung theo năm tháng đã đọng đầy rêu, cùng khung cửa gỗ bạc màu sau những đợt lũ lụt, nước ngập lên đến tận mái nhà. Tôi nghe kể lại trước còn một dãy nhà ngang nhưng về sau đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lại khoảnh vườn nhỏ. Mỗi khi về quê lại thấy cỏ và cây dại mọc đầy xen giữa cây ăn trái, cả nhà lại xắn tay lên nhổ cỏ và dọn dẹp. Dưới mái nhà phảng phất nét xưa cũ ấy, bố tôi cùng các bác đã lớn lên, trưởng thành và đi đến khắp nơi học tập, làm việc, định cư. Lâu lâu lại có dịp lễ Tết, rằm tháng Giêng, rằm tháng Bảy, giỗ chạp… anh em con cháu lại về gặp nhau ở nhà của ông bà, tiếng cười tiếng nói vang vọng khắp nơi, trong khoảnh sân nhỏ trước nhà, trên triền đê, bên nhà thờ, ra đến cả phía bờ sông bên ngoài.

Ngày trước nhà ông bà tôi cũ kỹ, bàng bạc màu thời gian và rêu phong. Nhiều khi trở về quê, đứng trên triền đê chỉ thấy lớp mái ngói đã bạc màu, trong sân lá khô rụng trên lớp rêu bám cứng trên nền gạch đỏ. Tất cả phủ lên một lớp màu nhạt nhoà càng tăng thêm vẻ đìu hiu và cô quạnh. Thứ màu sắc có sức sống nhất trong khuôn viên nhà ông bà chắc hẳn là mấy cây bưởi và cau trong vườn, cho dù mùa nào, cho dù thời tiết khắc nghiệt đến thế nào cũng vẫn mang sắc màu xanh ở các mức độ khác nhau. Nhìn lại mấy tấm ảnh hồi bé, cau mới cao chừng ngang mái nhà, giờ tôi lớn lên, cau cũng “lớn” cùng, phải ngửa mặt lên mới thấy những tán lá cau in trên nền trời. Hồi ấy, mỗi lần về quê là bố tôi phải nhờ điện của anh em hàng xóm bên cạnh, mới thắp được ngọn đèn tròn giữa nhà. Mùa hè nóng rực cũng chỉ có quạt giấy trên tay, đi xách thêm một xô nước mưa hoặc kéo nước giếng từ nhà bác Phượng bên cạnh, vỗ nước lên mặt nghe mát lạnh, dù gió mùa hè thổi lại cũng bớt phần nào cảm giác oi bức đến gay gắt.

Có lẽ nhà ông bà tôi mang nét xưa quá, lại vừa đủ trở thành bối cảnh để đài truyền hình tỉnh đến bài trí quay bộ phim ca nhạc “Bài ca về mẹ” đợt 8/3 cách đây mấy năm. Đến lúc quay xong, phim ca nhạc lên sóng các bác trong quê mới gọi điện thoại thông báo giờ phát trên truyền hình. Khi tôi bật tivi thì đã bắt đầu chiếu được đoạn mở đầu, tôi với bố vội vàng dựng máy quay phim du lịch để ghi lại. Nhà ông bà tôi lên tivi trông cũng đẹp ghê, không cần thay đổi nhiều, chỉ cần mở cửa và chống mành là đã trở thành một ngôi nhà ngày xưa hoàn hảo. “Bài ca về mẹ” lựa chọn mấy bài hát nghe mới mẻ vô cùng, không trúng gu của tôi chút nào, nhưng kết hợp với khung cảnh của nhà ông bà tôi, với mấy nhà trong xóm, với diễn xuất của bác gái Phượng và mấy “diễn viên tay ngang” trong làng, với giọng hát đặc chất miền Trung lại cứ níu giữ tôi xem đi xem lại nhiều lần về sau. Nguyên bộ phim gần như lưu giữ trọn vẹn khung cảnh nhà ông bà tôi trước khi được “nâng cấp”, là những góc nhỏ giản đơn, là cuộc sống bình dị của ông bà và các con được tái hiện lại hay sao? Trong tất cả các bài hát, tôi cứ nhớ mãi câu “dù cho Thế giới mênh mông, mênh mông không bằng nhà mình”.

Có lẽ bởi vì “không đâu bằng nhà mình”, nên hai năm trước, bố tôi và các bác đã lên kế hoạch tu sửa ngôi nhà của ông bà trở thành nhà thờ, là nơi để con cháu trở về. Ngôi nhà chính được nâng lên cao, vẫn giữ khung nhà cũ nên trông không có nhiều khác biệt. Trên hiên nhà và bên trong treo 10 chiếc đèn lồng đỏ, mỗi khi chiều tà buông xuống, ngồi bên hiên nhà dưới ánh đèn lồng tự nhiên thấy bình yên, chỉ muốn ngồi yên lặng để nghe cho rõ âm thanh của gió xuyên qua đám lá cây. Kế bên cạnh, một khu nhà ngang được xây mới kiểu cấp 4, được trang bị đủ bàn ghế, giường chiếu, bếp, khu vệ sinh, đồ đạc… hoàn toàn đủ để trở thành nơi an trú mỗi khi về quê. Mấy năm gần đây, mỗi khi về quê, bố tôi không còn phải “trú” ngoài Vinh rồi hàng ngày trở về trong quê để thắp hương, để lên rú, để dọn dẹp nữa. Sân vườn cũng được “quy hoạch” đẹp đẽ và gọn gàng. Cả khung cảnh bừng lên màu sức sống mới mẻ, sạch sẽ và đậm đà. Nhưng tôi lại cứ thấy có gì đó luyến tiếc cái đẹp đẽ xưa cũ, bạc màu thời gian của ngày trước.

Thật lạ, thành phố có nhà có xe, có mọi thứ giúp cuộc sống tiện lợi hơn, nhưng tôi cứ thích về quê. Về nơi gió Lào cát trắng, về nơi có mái nhà cũ nhưng ngồi bên bậu cửa hồi lâu lại chẳng muốn rời đi. Có lẽ trong lòng tôi đã coi nơi ấy là nhà, cũng như ngôi nhà nhỏ của tôi bây giờ vậy. Dù đi mãi ra ngoài, tiếp cận với Thế giới mênh mông, với biết bao điều mới mẻ, lại cứ muốn “về nhà”, về nơi an yên.

NA

2021.01.13

#quê #quê_nhà #NgheAn

The post | Tạp bút | Dù cho Thế giới mênh mông appeared first on Góc Cạnh.

]]>
1452
[ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng https://goccanh.com/tap-but-co-nhung-khi-nhu-gio-thoang/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=tap-but-co-nhung-khi-nhu-gio-thoang Mon, 02 May 2022 00:16:29 +0000 http://goccanh.com/?p=1389 Có lúc tôi bị ám ảnh bởi cái chết, không phải sự lo lắng hay sợ hãi, mà khi nghe đến tin ai đó trong nhà hoặc quen biết qua đời, tôi cứ thấy bần thần. Rồi những gì tôi biết về họ, những đoạn gặp gỡ, những khúc đối thoại… cứ lần lượt chạy […]

The post [ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Có lúc tôi bị ám ảnh bởi cái chết, không phải sự lo lắng hay sợ hãi, mà khi nghe đến tin ai đó trong nhà hoặc quen biết qua đời, tôi cứ thấy bần thần. Rồi những gì tôi biết về họ, những đoạn gặp gỡ, những khúc đối thoại… cứ lần lượt chạy qua trong đầu như một cuốn phim tua chậm, thỉnh thoảng dừng lại ở vài khung hình, rồi lại lướt qua, đến lần cuối cùng gặp gỡ, lần cuối cùng nghe tin. Có người chỉ nghĩ đến thôi là nước mắt cứ rơi, không cần phải là vô cùng quen thân. Hóa ra, những gì một người làm, nói, quan tâm người khác khi còn tồn tại trong cuộc sống này lại có thể để lại ấn tượng sâu sắc đến thế. Đôi lúc tưởng như gió thoảng, lại ngẩn người khi giơ tay muốn với nhưng không thể chạm vào.

Sáng hôm ấy tôi tỉnh dậy sớm, bên ngoài âm u không có nắng xuyên qua khung cửa sổ và lớp rèm dày. Bữa đó là 23 tháng Chạp, mọi người đã cúng ông Táo từ mấy ngày trước, vài hôm lại thấy có người mang theo áo giấy, cá giấy xuống lư hương chung của khu chung cư đốt, khói bay lên lơ lửng trong không khí. Năm nay trước Tết covid lại bùng lên, học sinh được nghỉ Tết sớm nên đường sá vắng hơn hẳn, cộng thêm tiết trời lành lạnh nên tiết trời mùa Xuân như đến gần hơn. Khi ox tỉnh dậy, tôi trao đổi vài thứ công việc, lời mời gặp gỡ đầu Xuân của chị họ tôi, ox bất ngờ thông báo ông ngoại mới mất hồi sáng. Tôi sững cả người. Ngày ông Táo về trời, rồi ông cũng đi chung? Những ký ức vụn vặt trở về như một cuốn phim âm bản, từ ngày tôi mới lờ mờ nhận biết, tới đợt gần đây nhất, ông đã tốt như thế nào với tôi bằng tâm hồn thơ văn và trái tim của con người tràn ngập yêu thương dù ông không thể tự do đi lại khiến các cơ dần teo lại và mất chức năng, dù về sau ông không còn minh mẫn nữa. Tự nhiên nước mắt tôi chảy ra.

Cuộc sống nhiều áp lực, thời gian trôi nhanh như gió, đôi khi tôi tự vô tâm với mình, với những người xung quanh. Có lúc cũng định gặp nhau một chút, ngồi nói vài câu chuyện vu vơ, thế rồi vài cái “lần nào nhé” lại là câu chuyện cuối cùng giữa hai người. Lúc ấy, ngàn vạn câu “giá như” cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Tôi hối hả học tập, luyện viết, khi có thời gian thì tập một bài nhạc mới, luyện một ngoại ngữ mới… cảm thấy thời gian một ngày phải sắp xếp thật khéo mới đủ cho hàng ngàn thứ muốn làm và muốn học. Có một thứ mà tôi luôn cố gắng dành thời gian nhiều nhất có thể, là gia đình. Tôi tin rằng không có mất mát nào đau đớn và nuối tiếc hơn sự ra đi của người thân đã dành rất nhiều, rất nhiều tình cảm và sự quan tâm cho mình trong cuộc sống này, thế mà bản thân vội vã nên đôi khi lại quên mất.

Có lúc tôi đã nghĩ nếu như cái chết tới thì có phải là một sự giải thoát cho những mệt mỏi, căng thẳng trong cuộc sống không? Hay chỉ là những day dứt vì việc này việc kia, muốn lắm nhưng chẳng thể thực hiện được. Thế nên tôi luôn cho rằng một người không ngừng cố gắng nâng cao bản thân mỗi ngày, làm được việc mình thích, chạm vào được mấy thú vui nho nhỏ hàng ngày, là không uổng kiếp sống này. Khi ấy, dù chỉ một cơn gió thoảng qua, cũng đủ để mỉm cười.

Lạc

2021.02.21

Ảnh: HeungSoon

#tạp_văn #Lạc #cuộc_sống #life

The post [ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng appeared first on Góc Cạnh.

]]>
1389
2022 ~ Bước về phía trước https://goccanh.com/2022-buoc-ve-phia-truoc/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=2022-buoc-ve-phia-truoc Sun, 02 Jan 2022 01:20:05 +0000 https://goccanh.com/2022-buoc-ve-phia-truoc/ Hôm nay 01.01, là ngày đầu tiên của năm 2022. Suốt mấy tháng cuối năm 2021, tôi dành nhiều thời gian hơn để đọc những cuốn sách đã mua hoặc download từ lâu, xem những bộ phim hay, học thêm ngoại ngữ mới, và suy nghĩ về những việc mình sẽ làm trong thời gian […]

The post 2022 ~ Bước về phía trước appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Hôm nay 01.01, là ngày đầu tiên của năm 2022.

Suốt mấy tháng cuối năm 2021, tôi dành nhiều thời gian hơn để đọc những cuốn sách đã mua hoặc download từ lâu, xem những bộ phim hay, học thêm ngoại ngữ mới, và suy nghĩ về những việc mình sẽ làm trong thời gian tới. Đã lâu lắm rồi tôi mới dứt khỏi guồng công việc để thiết lập lại những thói quen này. Ban đầu, mọi thứ thật chậm chạp và gượng gạo, dần dần tôi lại cảm thấy thật sự nhẹ nhõm và thư thái.

Ảnh: pixa (jplenio)

Năm 2021, trừ một số biến cố trong công việc và sức khoẻ, phần lớn tôi loanh quanh với hai em bé và ở yên trong nhà. Covid bùng lên khiến mọi thứ không đi theo quỹ đạo vốn có của nó, dường như ở đâu cũng bấp bênh và chới với cho đến khi có một kế hoạch phù hợp với trạng thái “bình thường mới”, cho đến khi tất cả nỗ lực hướng tới ngày có thể sống chung với virus. Qua các phương tiện truyền thông và những mẩu chuyện thăm hỏi vụn vặt cùng người thân, bạn bè, tôi thấy những cuộc đời oằn mình dưới ảnh hưởng của covid. Có người mất việc, tương lai bất ổn, có những người phải làm quen với cách dạy và học mới, có người kế hoạch chuyển hướng đi về một phía không biết sẽ ra sao… Và đau đớn nhất là những người mất đi quá nhiều người thân trong thời gian ngắn vì covid, tới mức nước mắt đã cạn khô rồi.

Từ trước khi covid ập đến, chừng giữa năm 2019, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch cho những thay đổi trong thói quen, học tập để không ngừng nâng cao bản thân hơn nữa. Đôi lúc tôi cũng nghĩ nếu như tất cả vào guồng khi tuổi trẻ còn thênh thang có lẽ bây giờ tôi sẽ tốt hơn nhiều lắm, sẽ có thể học nhiều điều mới mẻ hơn nữa. Nhưng vốn hai chữ “nếu như” và nuối tiếc đều là vô ích bởi vì chẳng gì có thể thay đổi cả. Bỗng nhiên vì covid, những kế hoạch của tôi lại vừa vặn giúp bản thân ở trong hang ngủ đông và cách xa thế giới bên ngoài.

Trong cuộc sống này, tôi khâm phục những người có sức bật và thích ứng mạnh mẽ khi điều kiện xung quanh thay đổi. Bởi những người như vậy sẽ luôn bước về phía trước mà không bị ảnh hưởng quá nhiều trước những biến cố thăng trầm, sẽ tìm được con đường đi về nơi có ánh sáng. Cũng có lúc, tôi nuối tiếc không nỡ buông tay những thói quen, công việc, thời gian biểu cũ… bởi những thứ đó đã từ từ trở nên quen thuộc, đã mang đến cho tôi cảm giác an toàn và tự cho phép mình lười nhác một chút. Nhưng hoá ra khi bước chân ra cuộc sống, khi xem những bộ phim hay, đọc những cuốn sách thú vị, tôi mới chợt nhận ra còn rất nhiều, rất nhiều những điều hay ho mà mình chưa biết đến. Những lúc như vậy, tôi chỉ ngại thời gian quá ít, không đủ để mình tìm hiểu những điều hấp dẫn kia. Tôi gồng mình lên để thay đổi những vòng quay cũ kỹ của bản thân, càng lúc càng thấy mình bé nhỏ. Nhưng tôi lại không ngừng bước về phía trước, đôi khi thật chậm, nhưng khi đã vào guồng thì sẽ ổn thôi.

Chào 2022,

NA,

2022.01.01

#my2022 #tapvan

The post 2022 ~ Bước về phía trước appeared first on Góc Cạnh.

]]>
1327
| Tạp bút | – Lỡ yêu https://goccanh.com/tap-but-lo-yeu/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=tap-but-lo-yeu Tue, 11 May 2021 15:31:59 +0000 http://goccanh.com/?p=1259 Lỡ yêu là một cảm giác khá kỳ lạ. Một thời điểm nào đó trong cuộc sống này, ta lỡ yêu. Để rồi những tháng ngày về sau đều trở nên ngọt ngào. Tôi sinh ra vào tháng Chín, nhiều năm trước cứ tầm này là bắt đầu trở gió, khoảng cuối tháng là trời […]

The post | Tạp bút | – Lỡ yêu appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Lỡ yêu là một cảm giác khá kỳ lạ. Một thời điểm nào đó trong cuộc sống này, ta lỡ yêu. Để rồi những tháng ngày về sau đều trở nên ngọt ngào.

Tôi sinh ra vào tháng Chín, nhiều năm trước cứ tầm này là bắt đầu trở gió, khoảng cuối tháng là trời hanh hao, lành lạnh. Không biết từ bao giờ, tôi lỡ yêu luôn tiết trời mùa thu Hà Nội. Rồi tôi yêu cả những ngày mọi thứ đắm mình trong màu xám của trời thu, ban đêm gió rít từng cơn ngoài cửa sổ, để rồi sáng dậy lại thấy tất cả khoác lên mình hơi thở vô cùng dễ chịu và thư thái.

Ảnh: pixa

Mỗi khi Hà Nội bước vào những ngày mát mẻ, tinh thần tôi dịu lại. Tôi có thể dậy sớm, đun ấm nước, pha tách trà, hé cửa ban công để gió lùa qua khe nhỏ, ngón chân vô thức níu chặt xuống sàn. Tôi có thể kiềm lại những cơn tức giận khi gặp phải khó khăn và chướng ngại trong công việc hàng ngày, thấy mọi thứ đều trở nên dễ chịu một cách lạ kỳ. Chẳng có gì mà phải quạu cọ và mệt mỏi, mỗi ngày đều sẽ có những điều thật đẹp đẽ, dù chỉ nhỏ xíu mà thôi. Thế nên, khi lỡ yêu mùa thu, tôi cất cả những khó chịu với cuộc sống xung quanh mình, đôi lúc tự cho phép mình trở nên lười biếng, ngồi bên cửa sổ, đọc sách, ngắm mây trời.

Khoảng chục năm về trước, tôi bắt đầu những chuyến đi rong ruổi tới các vùng đất mới. Có lẽ cái “mầm” của những thôi thúc lên đường là bố mẹ đã gieo cho tôi từ nhỏ, khi các cụ quyết định mang tôi theo trong mấy năm làm việc xa thành phố. Lớn lên, tôi đi xa trong những đợt công tác, rồi tự mình đi du lịch lang thang. Thế là tôi lỡ yêu luôn các chuyến đi. Đến những vùng đất mới, gặp gỡ những con người mới, tôi thấy mình thật nhỏ bé. Về sau càng cố gắng tôi lại càng thấy Thế giới bên ngoài rộng lớn, biết đến bao nhiêu vẫn có nhiều điều sâu hơn, dài hơn. Rồi tôi bước đi, đôi khi quay trở lại những nơi đã từng đến mà vẫn có thể thấy được những điều mới mẻ, không có cảm giác nhàm chán vì “ồ, chỗ này mình biết rồi, quen lắm rồi, làm gì có gì đâu mà quay lại”. Lỡ yêu rồi nên tới đâu tôi cũng có thể tự tận hưởng những ngày dù ngắn dù dài ở một nơi mới. Là những buổi chiều đi xe máy tới khu vực ngắm hoàng hôn đẹp nhất, nhìn ra khoảng không gian rộng lớn trước mắt, thư thái ngắm mặt trời dần xuống. Là những khi ngồi bên tách trà nóng hổi, ngắm đường phố nhộn nhịp người qua lại, vẫn cảm thấy vô cùng yên bình.

Và, một trong những lần lỡ yêu ngọt ngào nhất là vào những năm tháng đại học, tôi lỡ mê tinh dầu, say thứ chất lỏng sóng sánh đựng trong chai thủy tinh tối màu. Ban đầu là thích nên tôi mua về xông phòng, thấm vào cục khuếch tán, mix vô chai lăn để mang theo bên người. Về sau, lỡ yêu thêm một cung bậc mới, tôi học thêm vài khoá tinh dầu, blend thêm mấy mùi chỉ có của riêng mình, rồi tôi làm thêm một shop nhỏ về tinh dầu để thoả cái sự mê của mình. Sau mỗi buổi mix tinh dầu, cả không gian tràn ngập mùi thơm của gỗ, của cỏ cây, hoa lá. Sáng ngủ dậy bước ra khỏi phòng, tôi chỉ muốn dừng lại và hít thật sâu không gian tươi mát phảng phất mùi tinh dầu. Hôm rồi tôi có lấy phong lữ, buổi sáng tưởng như mình lạc vào một vườn hoa hồng, cứ nấn ná mãi ở phòng khách chẳng muốn rời đi. Mùi hương vương lại trong không khí, trên tấm rèm cửa dày, nơi góc bàn tôi đã ngồi mix tinh dầu, theo gió lùa ra hành lang. Đêm nay Hà Nội trở gió, chưa biết ngày mai có lạnh không, nhưng trên bàn tôi đã có sẵn một loạt tinh dầu mùi gỗ, thêm vài miếng sáp thơm rắc hoa hồng khô. Thơm tho quá đỗi. Để những ngày mùa đông bớt khô khan.

NA

2020/10/06

#tapbut #naho #NA #tản_văn #tạp_bút

The post | Tạp bút | – Lỡ yêu appeared first on Góc Cạnh.

]]>
1259
Viết ngắn 31.12.2020 – 1.1.2021 ~ Năm mới https://goccanh.com/taolao-31-12-2020-1-1-2021-nam-moi/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=taolao-31-12-2020-1-1-2021-nam-moi Fri, 01 Jan 2021 05:30:13 +0000 https://goccanh.wordpress.com/2021/01/01/taolao-31-12-2020-1-1-2021-nam-moi/ Bước sang năm mới dương lịch, ngoài trời pháo hoa nổ đì đùng, nhà mình vẫn theo thời gian biểu hàng ngày, đóng cửa sập rèm từ 8h tối, 8.30 boss bé ngủ, 9h boss lớn ngủ. Lướt qua mấy trang báo mạng thấy người dân đổ xuống đường, tập trung về các khu bắn […]

The post Viết ngắn 31.12.2020 – 1.1.2021 ~ Năm mới appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Bước sang năm mới dương lịch, ngoài trời pháo hoa nổ đì đùng, nhà mình vẫn theo thời gian biểu hàng ngày, đóng cửa sập rèm từ 8h tối, 8.30 boss bé ngủ, 9h boss lớn ngủ. Lướt qua mấy trang báo mạng thấy người dân đổ xuống đường, tập trung về các khu bắn pháo hoa để count-down, đếm ngược thời khắc chào năm cũ, bước sang năm mới.

Cr: Pin

Hình như mình chưa bao giờ đi count-down. Hồi còn bé bé thì sợ, sợ về muộn rồi đường vắng vẻ. Lớn lên một chút thì lười. Giờ thì quen với cuộc sống “trong hang”, ít giao lưu, ít tới chỗ đông người, đâm ra mấy lúc mọi người thích hang-out, ra phố thì mình lại thích ở nhà. Nhất là những ngày trời lạnh thế này, nằm cuộn tròn trong chăn, nghiền ngẫm mấy mục tiêu và kế hoạch tự bản thân đề ra cho năm 2021, khi pháo ngừng nổ bên ngoài thì mọi thứ cũng chìm vào không gian yên tĩnh. Bước qua thời khắc chuyển giao, tất cả mục tiêu được reset lại từ vạch xuất phát, những thứ dang dở cũng được đưa lại để gồng mình lên cố gắng trong năm sau.

Đợt cuối năm mình biết những tin buồn liên tiếp từ người quen lẫn người chỉ biết sơ sơ, từ người nổi tiếng tới vài người trong họ hàng. Cuộc sống vô thường, những người đã nỗ lực cháy hết mình ở kiếp sống này luôn để lại những điều đẹp đẽ và sống trọn cuộc đời mình. Những tháng ngày không ngừng cố gắng hoàn thiện bản thân và tận hưởng cuộc sống chắc hẳn sẽ không bao giờ vô nghĩa. Mình hơi tham lam một chút nên kế hoạch năm nào cũng khiến mình phải gồng lên để cố gắng hoàn thành. Năm nay cũng vậy.

Nguyên cả năm 2021 nằm trong đợt upgrade bản thân của mình nên mình sẽ cố gắng để đưa một số thứ mới mẻ vào guồng. Và không quên dành thời gian cho gia đình. Không quên hình thành thói quen và luyện viết mỗi ngày. Không quên để tinh thần bay theo gió và mây trời một chút cho mọi thứ bớt nặng nề. Không quên tận hưởng cuộc sống của chính mình nữa nhỉ.

Tất cả rồi sẽ ổn thôi.
Chào 2021,

2021.1.1
NA

#tàolao #hello2021 #newplan

The post Viết ngắn 31.12.2020 – 1.1.2021 ~ Năm mới appeared first on Góc Cạnh.

]]>
965
Tạp bút – Các mối quan hệ https://goccanh.com/taolao-21-9-2020-cac-moi-quan-he/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=taolao-21-9-2020-cac-moi-quan-he Wed, 30 Sep 2020 21:48:58 +0000 https://goccanh.wordpress.com/2020/09/30/taolao-21-9-2020-cac-moi-quan-he/ Tôi không giỏi giữ gìn các mối quan hệ, vì vậy bạn bè tôi bây giờ chủ yếu đến với nhau và ở cạnh nhau một cách rất tự nhiên. Thông thường ấy mà, những người cùng thích một vấn đề gì đó mới có các câu chuyện để nói cùng nhau, tạo nên một […]

The post Tạp bút – Các mối quan hệ appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Tôi không giỏi giữ gìn các mối quan hệ, vì vậy bạn bè tôi bây giờ chủ yếu đến với nhau và ở cạnh nhau một cách rất tự nhiên. Thông thường ấy mà, những người cùng thích một vấn đề gì đó mới có các câu chuyện để nói cùng nhau, tạo nên một mối quan hệ. Khi quan hệ giữa người với người đủ sâu, họ sẽ vô hình trung trở nên bao che, cảm thấy những mâu thuẫn giữa hai người, điểm yếu của người kia biến thành nhỏ xíu. Vậy nên, đừng bao giờ bắt một người chỉ có mối quan hệ thường thường với mình phải thông cảm, phải thay đổi, phải nâng niu mình chỉ vì những khó khăn của bản thân. Như thế, lố bịch lắm!

Ảnh: GG images

Tôi thường có khuynh hướng tự xử lý vấn đề của bản thân nhiều hơn. Không biết có phải những kỳ vọng của bản thân về bạn bè, người thân của tuổi trẻ đã nhiều lần vụn vỡ, khiến tôi thích nghiêng về thế giới của mình hơn là mở lòng với người khác hay không. Nhưng tôi cho rằng như thế thật tốt, cuộc sống mà, ai cũng bận rộn cả, ai cũng đang loay hoay với những vấn đề riêng của bản thân mình.

Hôm nay, một người trong nhà tôi đã gọi điện thoại cho tôi để yêu cầu tôi ngừng nói chuyện với người thân của họ, vì người thân của họ tinh thần yếu đuối quá, không vượt qua được những áp lực của chính mình. Người ta yếu kém là lỗi của tôi à? Người ta không mạnh mẽ, cũng là lỗi của tôi hay sao? Với những mối quan hệ mong manh và ích kỷ như vậy, dù là người nhà, tôi cũng sẽ không nỗ lực hàn gắn. Những người như vậy, đã có cơ hội bước vào cuộc đời tôi lần thứ nhất, có thể có lần thứ hai, nhưng một khi đã bước ra, họ sẽ chỉ còn là người lạ, vô duyên với nhau ở kiếp sống này.

Tôi không hiểu tại sao mọi người lại chỉ cố gắng vun đắp cho mối quan hệ tình cảm. Họ chia sẻ với nhau hàng ngàn, hàng vạn cách để “cưa đổ” người khác, tút tát để giữ vợ giữ chồng, những bí kíp để lấy lòng bố mẹ chồng, những kinh nghiệm xử lý kẻ thứ ba… Thế còn mối quan hệ với bố mẹ mình thì sao, với bạn bè thì sao, anh em thì thế nào, người thân ra sao? Chẳng nhẽ những mối quan hệ đó tự hình thành thì sẽ trường tồn mãi hay sao. Không đâu bạn ạ, mối quan hệ nào cũng cần phải nuôi dưỡng, giống như mình chăm sóc cho một cái cây vậy, chăm chỉ tưới bón sẽ xanh tốt, rạng rỡ như ánh mặt trời, lơ là sẽ trở nên cằn cỗi ngay.

Tôi có những người quen, dù ép mình vào câu chuyện cùng nhau trong bao nhiêu lời chat và cuộc đối thoại, câu chữ vẫn cứ gượng gạo. Nhưng có vài người bạn, dù lâu lắc không gặp nhau, nhưng khi đã ngồi lại với nhau thì có thể huyên thuyên đủ mọi chuyện quên cả thời gian. Tôi lại biết có những mối quan hệ ràng buộc với nhau bằng huyết thống hay tờ giấy hôn thú, nhưng vốn lại nhạt nhoà hơn cả bạn bè. Thế nên, mệt nhỉ, mọi sự cứ để tùy duyên hay đủ xứng đáng để mình dụng công và dốc lòng vun đắp?

À, tôi ấy mà, vừa ác, vừa mặp, vừa không cao sang quyền quý gì, nhưng slot bạn bè, người thân của tôi cũng có giá lắm. Ai là bạn bè, người thân tự thấy được, phỏng?

Tàolao sáng thứ hai, khi Hà Nội hửng nắng sau mấy ngày mát mẻ do ảnh hưởng áp thấp.

NA
21/9/2020

The post Tạp bút – Các mối quan hệ appeared first on Góc Cạnh.

]]>
916
Tạp văn – Mùi hương cuộc sống https://goccanh.com/tap-van-mui-huong-cuoc-song/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=tap-van-mui-huong-cuoc-song Tue, 25 Aug 2020 20:30:14 +0000 https://goccanh.wordpress.com/2020/08/25/tap-van-mui-huong-cuoc-song/ Mấy ngày trước tôi mới làm một mẻ xà bông, hơn nửa là những công thức vốn đã làm quen tay, phần còn lại tương đối mới mẻ. Qua lớp khẩu trang, tôi vẫn ngửi được mùi oải hương, mùi tràm trà, mùi bạc hà vấn vít trong không khí xen lẫn cả mùi cực […]

The post Tạp văn – Mùi hương cuộc sống appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Mấy ngày trước tôi mới làm một mẻ xà bông, hơn nửa là những công thức vốn đã làm quen tay, phần còn lại tương đối mới mẻ. Qua lớp khẩu trang, tôi vẫn ngửi được mùi oải hương, mùi tràm trà, mùi bạc hà vấn vít trong không khí xen lẫn cả mùi cực nhẹ của bơ thực vật. Tới lúc đi đón em bé, trong cơn mưa tháng Bảy, tôi vẫn ngửi được mùi tinh dầu vương trên da tay, trên quần áo, phảng phất trong mùi ngai ngái của đất và lá cây.

Ảnh: xà bông tự làm, ảnh tự chụp

À, hoá ra mọi thứ đều mang mùi hương của riêng mình. Có những thứ mùi mạnh mẽ, ập vào khoang mũi, có thứ mùi lại nhẹ như một bản nhạc ballad dịu dàng. Có thứ mùi dễ dàng ngửi thấy, lại có thứ mùi phải thật nhạy cảm, hoặc thật chú ý mới có thể nhận biết được sự tồn tại của chúng trong cuộc sống này. Tôi cũng không rõ mình chú tâm vào những mùi hương xung quanh mình từ bao giờ, ban đầu là những lần luyện tập, hít hà nhận biết mấy loại tinh dầu trong chai thủy tinh không đề nhãn. Dần dần, hết sức tự nhiên, tôi có phản xạ với mùi hương xung quanh mình.

Tôi nhớ mùi của bốn mùa đi ngang cửa. Mùa xuân là những cơn mưa dai dẳng làm không khí nồng mùi ẩm ướt. Nước mưa của thành phố mang theo cả mùi khói bụi. Còn có cả mùi lá mùi già đun lên tắm trừ tà mỗi dịp giao thừa, mùi thịt mỡ, bánh chưng, dưa hành, mùi của những tờ tiền lì xì mới tinh sột soạt trong phong bao màu đỏ. Mùa hè lại có mùi của nắng của gió, mùi mồ hôi dinh dính trên da dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Sau những cơn mưa mùa hạ, bầu trời quang đãng, mới mẻ, trong không khí thoang thoảng mùi đất ẩm ướt. Sang tới mùa thu, không khí hanh hao, ngửi cái gì cũng có cảm giác hơi khô ráp một chút. Là mùi hoa sữa nồng nàn, thứ mùi hương ngửi từ tầng cao thì thơm thơm, dễ dàng nhận ra đặc trưng của mùa thu Hà Nội. Thế mà khi đi bộ dưới những tán hoa sữa, mùi hương xuyên qua lớp khẩu trang vẫn khiến tôi có đôi lần váng vất. Mùa thu còn có mùi cốm nữa, là mùi của nếp non thấm cả mùi lá sen bọc ngoài, mỗi lần bốc vào lòng bàn tay lại muốn hít thật sâu hương cốm trước khi ăn. Những tháng ngày cuối năm, trong không gian lạnh cóng của Hà Nội, tôi lại nhớ đến mùi hạt dẻ rang bơ, mùi khoai nướng, mía nướng mỗi khi đi xe máy qua góc phố gần nhà.

Tôi cũng nhớ những mùi hương trên cung đường của những tháng ngày rong ruổi. Là mùi thức ăn đặc trưng của mỗi nơi, thịt cừu ướp đẫm gia vị của miền Bắc nước Anh, mùi muối biển mặn mòi của người Jorvik, mùi hàu hấp bia trong khu phố ẩm thực của Bỉ, mùi waffle và chocolate ngọt lịm, mùi cần sa gay mũi khi bước vào gần khu vực phố đèn đỏ ở Amsterdam, hay mùi nước cốt dừa xen lẫn bột ớt của những món ăn Thái Lan … Đó còn là không gian quanh quẩn mùi hương của du khách đến từ nhiều nơi khác nhau, mùi dầu gội, mồ hôi, nước hoa, con người ở những khu lịch. Là mùi trà đen nóng hổi khi ngồi nơi chiếc bàn gỗ ngoài trời, tận hưởng không khí lạnh buốt, mù sương của Lake District.

Năm nay vì covid nên tôi và gia đình cũng không đi tới nhiều nơi như trước. Mùi cuộc sống của tôi là những chai tinh dầu sóng sánh trong những buổi pha chế, làm xà bông, là mùi thức ăn của những bữa cơm nấu vội khi có hai em bé nhất quyết quấn chân, “bỏ rơi” bố đang sẵn sàng chơi cùng, là mùi của tách trà hoa cúc, hoa hồng bốc khói trong những đêm làm việc muộn. Và mùi hương cuộc sống êm ái, dịu dàng nhất lại là thứ mùi tự nhiên trên người hai em bé trong nhà.

24/8/2020
NA

The post Tạp văn – Mùi hương cuộc sống appeared first on Góc Cạnh.

]]>
902
Tản mạn – Bố mẹ cho con cái gì? https://goccanh.com/tan-man-bo-me-cho-con-cai-gi/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=tan-man-bo-me-cho-con-cai-gi Sat, 08 Dec 2018 10:22:03 +0000 https://goccanh.wordpress.com/?p=731 Hôm qua, tôi có đọc một bài viết trên mạng. Đại ý là nhiều bố mẹ Việt đang cày cuốc làm ra của cải, rồi chắt chiu sau để lại cho con. Họ luôn làm mọi cách để con mình bằng bạn bằng bè về vật chất, con muốn gì cũng cho. Riết rồi mấy […]

The post Tản mạn – Bố mẹ cho con cái gì? appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Hôm qua, tôi có đọc một bài viết trên mạng. Đại ý là nhiều bố mẹ Việt đang cày cuốc làm ra của cải, rồi chắt chiu sau để lại cho con. Họ luôn làm mọi cách để con mình bằng bạn bằng bè về vật chất, con muốn gì cũng cho. Riết rồi mấy đứa nhỏ ỷ lại, lạm dụng tình yêu thương của cha mẹ để đòi hỏi, và mãi không chịu trưởng thành.

Ảnh: GG

Hồi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi chưa có điều kiện kinh tế, mua gì cũng phải chắt bóp. Khi tôi bắt đầu học môn mỹ thuật ở trường, được bố mẹ mua cho hộp bút dạ màu, nhưng cất kỹ trong tủ. Hôm nào gần ngày đi học hoặc phải làm bài tập mới mang ra tô xíu xiu, sợ tốn rồi mau hết mực. Lớn chút nữa thì hàng tuần được mua báo về đọc, nhỏ nhỏ thì báo nhi đồng, rồi thiếu niên, hoa học trò đủ cả. Rồi tôi lớn lên, nhìn thấy xung quanh mọi người có cái nọ cái kia, cũng thích, cũng muốn được bố mẹ cho. Nhưng bố mẹ tôi chỉ đáp ứng cho tôi những nhu cầu cơ bản về việc ăn mặc, đi lại, học hành. Mãi về sau này, tôi mới thấy đôi lúc các cụ khá nuông chiều tôi, cũng muốn cho tôi được bằng người. Nhưng đã có thời điểm của tuổi trẻ đầy nông nổi, tôi thấy vẫn chẳng thể đủ, vẫn thấy dỗi hờn một cách vô lý.

Và giờ tôi lớn lên, tôi mới thấy bố mẹ đã để lại cho tôi những thứ vốn không thể đo đếm bằng tiền bạc, của cải. Là cách sống vô cùng tử tế, cho dù bị tổn thương nhưng vẫn luôn sẵn sàng mở lòng giúp đỡ người khác. Là những tình cảm không bao giờ thể hiện bằng lời nói, chỉ thông qua hành động để dần “ngấm” vào chị em tôi. Bởi vậy nên cho dù có sải cánh và vùng vẫy bên ngoài thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn muốn về nhà, và trong trái tim lúc nào cũng ngân ngấn yêu thương.

Sau này tôi có con, hai em bé ra đời cách nhau hơn 2 tuổi chút xíu. Tôi có thể mua cho em bé rất nhiều thứ, nhưng tôi và ox luôn cố gắng dừng ở mức vừa đủ. Đủ để với những nhu cầu cơ bản, con không phải đau đáu nhìn bạn mà thèm muốn. Đủ để con biết không phải cứ lăn lộn, khóc lóc, là muốn gì được nấy, tự coi mình là trung tâm của vũ trụ. Tôi muốn em bé dần lớn và trưởng thành, có kỹ năng để tự bước vào cuộc sống bên ngoài, chứ không phải cứ vô tâm mà sống, mặc kệ để bố mẹ bao bọc mình từng chút một.

Thứ mà tôi và ox có thể sắp xếp dành cho em bé nhiều nhất có thể, là thời gian. Công việc bộn bề, những cuộc hẹn với bạn bè, cả smartphone hay tivi, đều có thể gác lại, để cùng chơi, cùng đọc sách với con. Đây là cách để chúng tôi đi cùng em bé trong suốt quá trình lớn lên, bởi vì tuổi thơ của con trôi qua rất nhanh, mà một khi đã qua thì không thể quay trở lại được nữa. Khi em bé lớn, sẽ quên những thứ vật chất được tôi mua cho lúc nhỏ, nhưng yêu thương và kỹ năng sẽ theo con rất dài.

Và như thế, tôi đã lớn lên, các con tôi sẽ lớn lên, chúng tôi sẽ không bao giờ phải quanh quẩn với câu hỏi “bố mẹ đã cho con cái gì?”.

HN 8/12/2018

NA

#tanman #tapbut

The post Tản mạn – Bố mẹ cho con cái gì? appeared first on Góc Cạnh.

]]>
731
Tản mạn – Gió mùa về https://goccanh.com/tan-man-gio-mua-ve/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=tan-man-gio-mua-ve Fri, 23 Nov 2018 15:32:11 +0000 https://goccanh.wordpress.com/?p=728 Đã cuối năm dương lịch. Thế là lại một năm nữa, gió mùa đến muộn. Cuối tháng 11, những ngày trời chuẩn bị trở gió, không khí oi và nóng như mùa hè. Mồ hôi dưới lớp áo cotton dinh dính khó chịu. Vậy mà chỉ sau một đêm, buổi sáng ngủ dậy, tôi đã […]

The post Tản mạn – Gió mùa về appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Đã cuối năm dương lịch.

Thế là lại một năm nữa, gió mùa đến muộn. Cuối tháng 11, những ngày trời chuẩn bị trở gió, không khí oi và nóng như mùa hè. Mồ hôi dưới lớp áo cotton dinh dính khó chịu. Vậy mà chỉ sau một đêm, buổi sáng ngủ dậy, tôi đã cảm nhận được không khí thay đổi hẳn. Kéo rèm cửa sổ ra, những hạt mưa nhỏ xíu đọng lại bên ngoài lớp kính vừa đủ để cho bàn tay cảm nhận được cái se lạnh.

Ảnh: GG

Tôi thích nhất những ngày gió mùa, không khí màu xám, gió lùa qua khe hở giữa khăn cổ và áo gió, cảm giác cực kỳ dễ chịu, chứ không lạnh cắt da cắt thịt như mùa đông. Không gian gió mùa ấy làm tôi cứ hoài niệm về những ngày còn học tập ở Anh. Cho dù quanh năm phần lớn thời gian là bầu trời xám xịt, có lúc mưa ướt áo gió, ngấm vào chân qua lớp giày vải, rét buốt, nhưng lại là lúc tôi có nhiều thời gian để cảm nhận từng thứ nhỏ xíu xung quanh mình nhất.

Tôi ra đường, đưa em bé đi học. Chung cư nằm ngay ngã tư nên vừa ra khỏi hầm để xe là thấy dòng người hối hả đổ về từ khắp mọi phía. Gần giờ cao điểm, ô tô nhích từng chút một, mấy hàng xe máy len lỏi vào những khoảng trống, có xe dừng ngay phía ngã tư ngược chiều, chỉ cần chờ đèn xanh là ùa về phía bên kia. Hình như mọi người đều vội vã. Trời như thế này, tôi chỉ thích được ngồi bên khung cửa kính lớn, đọc sách, nghe nhạc, làm việc và nhâm nhi cốc trà thảo mộc chế thêm thìa mật ong, thanh thanh nhưng nuốt từng ngụm nhỏ lại thấy ngọt lịm cả người.

Trời se lạnh thế này, tôi ra đường rất thích nhìn các em bé được bố mẹ chở đi học. Thân hình nhỏ xíu, lọt thỏm trong lớp áo khoác dày, đầu đội mũ trùm của áo, nép sau lưng bố mẹ “trốn” gió. Đôi bàn tay ngắn ngủn, chưa với được ra đằng trước để đút vào túi áo, thường chỉ ôm ngang eo người lớn. Có lần em bé nhà tôi cũng thích ôm bố, gió chạm vào bàn tay, đi một đoạn kéo tay lại đã thấy lạnh cóng, chỉ muốn giữ lấy ủ trong lòng bàn tay mình. Những ngày mùa thu, đông ở Anh, tôi hay có thói quen xoa bàn tay vào nhau để tìm hơi ấm giữa những cơn gió lạnh. Nhưng tiết trời se se này, đôi khi lại cứ muốn bỏ tay ra khỏi túi áo để chạm vào những cơn gió mùa thu của Hà Nội.

Cuối năm, trời sập tối rất nhanh. Chỉ khoảng 5h, 5 rưỡi chiều là đã tối mịt. Buổi tối nay gió về mạnh hơn nữa. Nhà tôi phía trên tầng cao, nghe từng đợt gió hun hút đập vào ô cửa kính, rung bần bật. Tối muộn, gió lớn, nhiệt độ xuống thấp, tôi cũng chẳng có tâm trạng mà ra ban công ngồi uống trà. Rúc sâu vào trong chăn, tôi nghe từ headphone tiếng piano của bản “The swan” đang trôi đến đoạn cuối, cảm thấy bình yên. Mặc kệ bên ngoài gió rít gào, ngày mai vẫn có thể là một ngày nắng.

NA

HN, 23/11/2018

The post Tản mạn – Gió mùa về appeared first on Góc Cạnh.

]]>
728
Bắt đầu ngày mới với bản nhạc mình yêu thích https://goccanh.com/bat-dau-ngay-moi-voi-ban-nhac-minh-yeu-thich/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=bat-dau-ngay-moi-voi-ban-nhac-minh-yeu-thich Sat, 10 Sep 2016 03:37:20 +0000 http://nahoblog.com/?p=589 Khoảng vài tuần trở lại đây, sáng thức dậy tôi thường nghe một hoặc vài bài hát, là cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu khi muốn tìm nhạc, thay vì đọc tin tức trên các trang báo mạng. Tôi phát hiện ra một sự thay đổi nhỏ xíu cũng ảnh hưởng đến tinh […]

The post Bắt đầu ngày mới với bản nhạc mình yêu thích appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Khoảng vài tuần trở lại đây, sáng thức dậy tôi thường nghe một hoặc vài bài hát, là cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu khi muốn tìm nhạc, thay vì đọc tin tức trên các trang báo mạng. Tôi phát hiện ra một sự thay đổi nhỏ xíu cũng ảnh hưởng đến tinh thần làm việc trong suốt cả ngày.

Sáng nay tôi nghe “Last ride of the day” của Nightwish. Nhạc của Nightwish, tôi nghe từ khi còn học cấp 2, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái và thư thái trong không khí hòa quyện của trống, guitar và keyboard cùng vocal nữ đầy nội lực. Đối với nhiều người, một bài Rock trong buổi sáng mùa thu có lẽ hơi “ồn ào một chút”, nhưng lại giúp tôi khởi động một ngày mới tràn đầy năng lượng. Hôm trước tôi nghe “Sing my song” của Trung Quốc, hôm trước nữa nghe Lê Cát Trọng Lý, trước nữa nữa thì nghe vài bản nhạc hòa tấu nhẹ nhàng.

Buổi sáng là lúc tinh thần đang được thả lỏng nhất sau một đêm nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng tỉnh dậy đọc mấy tin cướp, giết hay mấy bà lên mạng than phiền về cuộc sống gia đình thấy bi quan về xã hội quá. Thời gian để dành nghe thử một album nhạc mới, đọc một cuốn sách mới và học tiếp một ngôn ngữ đang dở dang vậy.

HN, 10/9/2016

NA HỒ

The post Bắt đầu ngày mới với bản nhạc mình yêu thích appeared first on Góc Cạnh.

]]>
589