Ảnh: sông Lam (GG)
Tôi sinh ra ở ngoại thành Hà Nội, giờ cũng đang ở tại thủ đô, nhiều năm nay cứ rong ruổi khắp nhiều nơi cả trong và ngoài nước, nhưng mỗi khi nhắc đến Nghệ An – miền đất “gió Lào cát trắng”, “chó ăn đá gà ăn sỏi” – trong lòng lại dấy lên biết bao nhiều niềm thương yêu trìu mến bởi hai chữ QUÊ HƯƠNG.
- Nghệ An nằm cách Hà Nội khoảng 300 cây số, chạy xe ô tô liên tục, đường xá thuận lợi cũng mất hơn 6 tiếng. Trước đây chưa có điều kiện, mỗi năm một, hai lần, nhà tôi thường mua vé tàu từ ga Hà Nội lúc 9 giờ tối, tới ga Vinh là vừa vặn 5 giờ sáng, đi tối thứ sáu, về ngày thứ hai là kịp để bố mẹ đi làm, chị em tôi đi học. Bây giờ, chỉ cần ra bến xe Nước Ngầm hoặc Mỹ Đình là có thể dễ dàng mua vé giường nằm chất lượng cao, đi ra đi vô dễ như ăn kẹo.
Nằm ở vùng Bắc Trung Bộ, Nghệ An bị ảnh hưởng bởi cả gió Đông Bắc và gió Lào nên thời tiết quanh năm có mấy khi được dễ chịu. Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt mỗi khi gió từ phương Bắc thổi tới, mang theo cả những cơn mưa dầm dề, vừa buốt lại vừa bẩn. Mùa hè thì gió Lào ùa sang làm không khí nóng nực, bức bối, chỉ ngồi không trước hiên nhà đôi khi cũng thấy khó thở. Phải chăng vì thế mà có những người con sinh ra và lớn lên ở thành phố, có khi chuẩn bị về quê lại thấy ngại ngần?