Đấu trường sinh tử Archives - Góc Cạnh https://goccanh.com/tag/dau-truong-sinh-tu/ [ - Góc nhỏ tĩnh lặng ~ Bởi cuộc đời dài rộng lắm, yêu thương lại rất gần - ] Thu, 01 Apr 2021 05:58:20 +0000 en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3 https://i0.wp.com/goccanh.com/wp-content/uploads/2021/01/image-1.jpg?fit=32%2C32&ssl=1 Đấu trường sinh tử Archives - Góc Cạnh https://goccanh.com/tag/dau-truong-sinh-tu/ 32 32 187908604 Phim – Đấu trường sinh tử, chiến binh không thể gục ngã https://goccanh.com/phim-dau-truong-sinh-tu-chien-binh-khong-the-guc-nga/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=phim-dau-truong-sinh-tu-chien-binh-khong-the-guc-nga Sat, 04 Oct 2014 23:07:55 +0000 http://nahovn.wordpress.com/?p=188 Ảnh: GG Tôi xem “Đấu trường sinh tử” (tiếng Anh: The Hunger Games) bằng máy tính kết nối với tivi 52 inch, bản HD. Đây dường như là một bộ phim theo mô típ anh hùng thường thấy của điện ảnh Mỹ. Bộ phim là câu chuyện về những người được lựa chọn từ các […]

The post Phim – Đấu trường sinh tử, chiến binh không thể gục ngã appeared first on Góc Cạnh.

]]>

Ảnh: GG

Tôi xem “Đấu trường sinh tử” (tiếng Anh: The Hunger Games) bằng máy tính kết nối với tivi 52 inch, bản HD. Đây dường như là một bộ phim theo mô típ anh hùng thường thấy của điện ảnh Mỹ.

Bộ phim là câu chuyện về những người được lựa chọn từ các quận xung quanh Capitol, tham gia vào trận chiến đấu sống còn để mua vui cho những kẻ giàu có trong xã hội. Capitol là một tập hợp những người giàu với đời sống xa hoa, tự cho mình quyền cai trị đất nước. Khi quận 13 vì nghèo đói, nổi dậy giành chính quyền, Capitol đã mang quân đàn áp và xóa xổ khu vực này trong bản đồ đất nước. Từ đó, theo định kỳ, từ mỗi quận 1 nam và 1 nữ được lựa chọn ngẫu nhiên để tham gia vào cuộc chiến trong khu rừng dưới quyền kiểm soát của Capitol. Cuối cùng, chỉ một người duy nhất được quyền sống sót, được hưởng những đặc ân về điều kiện ăn ở, đối lập với hoàn cảnh trước kia. Trái ngược với sự hào nhoáng của những con người đến từ trung tâm là hình ảnh người dân lam lũ và nghèo đói của các quận. Trái ngược với những tòa nhà cao sừng sững là các căn nhà gỗ nhỏ xíu. Và trái ngược với sự hả hê trên mấy khuôn mặt trát đầy phấn là sự hoang mang, sợ hãi trong mắt của người dân.

Khi nhân vật nữ chính, Katniss, xuất hiện, khuôn mặt hiền hòa, xinh đẹp, vừa có nét khổ cực lại vừa mạnh mẽ, tự nhiên tôi nghĩ người này sẽ trở thành chiến binh của quận 12. Trong buổi chợ, lúc cô được tặng chiếc huy hiệu bằng đồng, tôi mơ màng cho rằng trong trận chiến đấu ở Capitol, cô sẽ không chết. Và Katniss là người được lựa chọn cho quận 12 thật, cô là người duy nhất đã tình nguyện hy sinh thay cho em gái, trong khi những người khác đều thở phào khi biết mình không phải lâm trận.

Capitol hiện lên tráng lệ với những con người lòe loẹt, sặc sỡ, những tòa nhà cao chọc trời và các thiết bị điện tử tối tân. Hàng loạt người ăn vận đẹp đẽ nhưng ánh mắt vô cảm, thỏa mãn và thích thú khi chứng kiến những người nghèo đến từ 12 quận như một đội quân võ sĩ giác đấu được chuẩn bị kỹ càng để lao vào trận chiến, chỉ với mục đích mua vui. Trong số họ, có những người sợ hãi trước trận đấu nhưng cũng có những người được huấn luyện để cảm thấy vinh dự khi được chết cho quận của mình.

Tôi thấy cuộc sống của đất nước ấy quá tàn nhẫn khi chứng kiến những người trẻ tuổi lao vào nhau, dùng vũ khí để chém giết, chỉ mong giành cơ hội sống cho bản thân. Giữa trận chiến đẫm máu ấy, mối quan hệ ngắn ngủi giữa Katniss và cô bé Rue của quận 11 lại đầy tình người. Tôi thích hình ảnh Katniss giơ ba ngón tay hôn gió hiện trên màn hình trực tuyến, đẹp và kiêu hãnh như một chiến binh thực thụ. Những người dân nghèo nổi dậy đều bị quân của Capitol đàn áp, phải tiếp tục lầm lũi sống chuỗi ngày cay đắng. Không phải ai trong số họ cũng mạnh mẽ như những chiến binh trong khu rừng kia, chiến đấu với quyết tâm không thể gục ngã.

Phải nói là không thể than phiền gì về hiệu ứng hình ảnh, âm thanh và ánh sáng trong các bộ phim của Mỹ. Tôi có thể thấy được nỗi sợ hãi tột cùng trong những ánh mắt xanh biếc, các vết thương rỉ máu, vết cáu bẩn trong móng tay của Katniss sau mấy ngày ở rừng, hay bờ môi cô run lên khi giương cung trong trận chiến. Tất cả đều hoàn hảo. Âm thanh của mỗi bước chân, hơi thở, hành động đều khiến cho tôi tập trung cao độ. Không rõ có phải quá tập trung hay không, mà tôi nghe nói bài hát “Safe and Sound” của Taylor Swift là nhạc nền của “The Hunger Games” nhưng căng tai nghe vẫn không biết xuất hiện ở đoạn nào.

Tuy nhiên, có hai điểm tôi không thích trong suốt bộ phim “The Hunger Games”. Một là, phim chỉ tập trung vào nhân vật Katniss, có chú ý thêm đến nhân vật Peeta và Rue. Đôi khi tôi thấy những chiến binh đến từ các quận khác chết một cách lãng nhách, hay do nhịp độ phim quá nhanh, tôi lại chưa đọc “Đấu trường sinh tử” nên khó nắm bắt chăng? Hai là, yếu tố tình cảm giữa Katniss và Peeta được đẩy lên mức sống chết, sử dụng làm đòn quyết định để cả hai cùng được sống. Tôi nghĩ mối quan hệ này nếu chỉ dừng lại ở tình bạn, cùng đến từ quận 12 mà chiến đấu vì nhau thì cái kết của phim sẽ hoàn chỉnh hơn.

Nhìn chung, tôi cho rằng “The Hunger Games” là bộ phim xem tương đối hay, đủ để ngưỡng mộ những góc quay đẹp, những nhân vật với tính cách rõ nét và cách xây dựng bối cảnh khắc họa được đầy đủ sự đối lập về cuộc sống và con người của các quận so với Capitol. Và hiển nhiên, nhật vật chính, nữ anh hùng của quận 12 không thể gục ngã trong trận chiến đấu sống còn.

Na Hồ

Hà Nội, 4/10/2014

The post Phim – Đấu trường sinh tử, chiến binh không thể gục ngã appeared first on Góc Cạnh.

]]>
188