Mỗi đợt ngủ ít, buổi sáng thức dậy tôi lại thấy chuếnh choáng, cảm giác chỉ cần ngửi mùi trà hoa cũng đủ để say ngây người. Thời gian này, tôi tranh thủ từng chút, từng chút mỗi ngày để học, để làm việc, để dạy thêm cho hai em bé quấn chân mỗi ngày thêm kiến thức, kỹ năng.
Sáng nay, Hà Nội bắt đầu giãn cách để phòng ngừa covid lây lan. Một loạt đồ khô và rau – thịt tôi đặt hàng từ tuần trước, lúc chưa có lệnh giãn cách, ào ào tới cửa, lại vừa hay dùng cho tuần này. Tôi chẳng biết làm gì cả, chỉ biết ở yên trong nhà, loanh quanh với công việc, với hai em bé, với những kế hoạch còn dang dở.
Giai đoạn dịch bệnh kéo dài có thể đã khiến bao nhiêu công ty, doanh nghiệp lao đao, bao nhiêu cá nhân khốn đốn. Tới một ngày, khi tình hình đã được khống chế, khắp nơi tuyên bố hết dịch, có lẽ mọi thứ chẳng thể nào trở lại bình thường được. Có lẽ phải hàng năm trời, hoặc lâu hơn thế nữa mới dần phục hồi. Nhưng riêng tôi lại rất trân quý khoảng thời gian miễn cưỡng phải dừng mọi hoạt động này.
Bởi tôi có thể thấy một Hà Nội vắng vẻ và yên tĩnh, là lúc có việc phải ra đường, thấy chỗ nào cũng thênh thang. Vắng hơn cả những ngày Tết.
Bởi tôi có thể ở gần hai em bé thời gian thật dài. Dù có những lúc thật mệt mỏi, căng thẳng, nhưng hoá ra tôi đã rèn được cho hai em bé những kỹ năng nhỏ xíu mỗi ngày.
Bởi tôi có thể từng bước từng bước cố gắng, dù hơi chậm cũng có thể “đổ thừa” cho “hoàn cảnh”.
Bởi tôi lại có thời gian thư thái ngồi ở nhà tận hưởng mỗi ngày, lười biếng một chút để ngó lơ công việc, vùi đầu vào đọc sách, coi phim…
NA
2021.07.19
lockdown #COVID19 #ở_nhà #LaDolceVita #EnjoyLife