Venice (Venezia trong tiếng Ý) được coi là thành phố lãng mạn nhất châu Âu. Mỗi mùa trôi qua, Venice đều toát lên vẻ đẹp lãng mạn và dịu dàng rất riêng. Trong thời gian du lịch ngắn ngủi, tôi say mê từng góc nhỏ của hòn đảo xinh đẹp này ngay cả những lần đi lạc lối.
Ảnh: Venice (Timeout)
Tôi đến nhà ga Venezia Santa Lucia trên chuyến tàu đêm từ Munich. Trong những thành phố tôi đã có dịp ghé qua ở Ý, Venice có lẽ là nơi dễ làm cho du khách cảm thấy mê mẩn nhất. Bước ra khỏi ga tàu hỏa, gió từ Grande Canal không đủ để xua đi cảm giác bức bối dưới cái nắng nóng của mùa hè nước Ý. Nhưng cảnh vật phía bên kia dòng kênh xanh mướt thu hút mắt nhìn, đẹp đến nỗi có thể khiến du khách tỉnh lại sau một giấc ngủ dài trên tàu đến đảo. Đằng sau dãy nhà được xây nổi trên mặt nước là cả một thế giới lãng mạn để du khách thỏa sức khám phá.
Ảnh: Thuyền Gondola trên dòng kênh Grande Canal
Khu nhà trọ nằm kế bên một dòng kênh vô danh, được xây bằng gạch nung theo kiến trúc cổ. Ngay từ nhà ga Santa Lucia đã có chỉ dẫn, nhưng nằm dưới mặt đường, lại khó nhận ra nên chúng tôi không để ý, cứ tìm đường theo bản đồ chỉ dẫn của nhà trọ gửi qua email. Những ngõ nhỏ quanh co, tuy đẹp đến ngẩn ngơ nhưng tôi chưa thể tận hưởng trọn vẹn do còn mệt sau chuyến tàu và phải lếch thếch kéo vali theo sau. Loanh quanh một hồi lại trở về dòng kênh Grande Canal, đối diện ga tàu. Đôi khi dừng lại hỏi người dân thì lại nhận được cái lắc đầu không biết. Có lẽ do du lịch ở Venice phát triển kéo theo sự gia tăng của chuỗi khách sạn, nhà nghỉ, nhà trọ nên thật khó để người dân địa phương có thể nhớ hết được. Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một phụ nữ trung niên, người địa phương, biết khu nhà trọ nhưng lại không dùng được tiếng Anh. Tôi cứ hối hả đi theo sau, nghe loáng thoáng những câu giới thiệu và nói chuyện chân tình bằng tiếng Ý, cười trừ khi chẳng thể hiểu gì. Đến lúc nhìn thấy tên nhà nghỉ thấp thoáng phía sau một cửa hàng ăn nhỏ mới vận dụng chút tiếng Tây Ban Nha (gần giống tiếng Ý) rối rít cảm ơn, thấy Venice thật đẹp và thân thiện khi nhìn bóng váy màu thiên thanh của người phụ nữ xa dần.
Ảnh: Những ngôi nhà xinh xắn trong ngõ ở Venice
Tôi gửi vali lại lễ tân, tranh thủ đi loanh quanh trong lúc chờ đến giờ check in. Tấm bản đồ du lịch chỉ rõ những địa điểm thu hút nhiều du khách, nhiều nhất là quảng trường Piazza San Marco hay cầu Rialto. Nhưng chúng tôi không tới thẳng những địa điểm nổi tiếng ấy mà quyết định thong dong đi bộ, tận hưởng cảm giác bình yên giản dị và xinh đẹp toát ra từ những ngôi nhà bằng gạch nung bong tróc nhiều mảng lớn hay từ những chậu hoa cảnh nhỏ để trên ban công cao tít của nhiều tòa nhà cổ. Thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp một vài nhà căng dây ra phía ngoài cửa sổ, phơi quần áo bằng cách treo rất nghệ thuật với móc áo và cặp đầy màu sắc. Ở Venice, nhiều nhất là các cây cầu bắc ngang những dòng kênh xanh mướt in hình những đám mây trời. Có những cây cầu làm bằng gỗ, mỗi khi đi qua lại nghe thấy tiếng cọt kẹt dưới chân. Nhiều nữa là những ngõ ngách mái vòm, nối từ khu nhà này sang khu nhà kia. Có du khách cao quá, cứ đi qua là phải lom khom cúi đầu nhưng không hề cảm thấy phiền.
Ảnh: một trong những cây cầu vô danh
Ngay gần khu nhà nghỉ của tôi có một quán ăn nhỏ tên là Mii, có lẽ nằm ở một góc khuất và không tập trung bán cho du khách nên đĩa mỳ spaghetti không trang trí cầu kỳ, giá cả cũng rất phải chăng. Những nhà hàng gần khu quảng trường Piazza San Marco, không những đắt đỏ còn tính thêm nhiều chi phí khác như tiền chỗ ngồi, dịch vụ và tips cũng được mặc định trong hóa đơn. Trong những ngày ở Venice, tôi đặc biệt yêu thích món mỳ spaghetti trộn sốt cà chua, tuy đơn giản nhưng mang lại hương vị đặc trưng của bột mỳ semolina. Sợi mỳ Ý tròn được nấu kỹ, thật mềm trộn lẫn cà chua tươi nghiền, phía trên rắc phô mai bào nhỏ. Mỳ spaghetti có nhiều loại, được nhiều người biết đến nhất là sợi thẳng tròn, sợi dẹt, pasta xoắn hoặc hình nơ. Đa số các cửa hàng ở Ý đều bán các loại spaghetti và pasta mà sợi mỳ vẫn còn cứng, có lẽ vì thế nên tôi cũng thích đồ ăn ở Mii hơn cả.
Ảnh: quán cà phê độc đáo
Điểm đặc biệt ở Venice là hoàn toàn không có xe ô tô đi lại trên đảo. Người dân địa phương và khách du lịch di chuyển chủ yếu là đi bộ hoặc sử dụng water bus (loại tàu lớn chở khách trên dòng kênh Grande Canal, đi đến những điểm du lịch lớn của Venice, là phương tiện chính để đi đến đảo Murano và Burano). Kênh Grande Canal là giao thông huyết mạch của Venice. Ngồi trên water bus hoặc thuyền gondola đi dọc dòng kênh có thể thoải mái ngắm nhìn những công trình kiến trúc độc đáo, những dãy nhà cổ, nhà hàng và khách sạn ngay sát mép nước. Ngoài ra, khán giả yêu phim chắc cũng dễ dàng nhớ ra Grande Canal và những cảnh đẹp khác của Venice đã xuất hiện trong bộ phim “The tourist”. Bộ phim không chỉ hấp dẫn vì sự góp mặt của tài tử Johnny Depp và nữ minh tinh Angelina Jolia mà còn bởi cảnh đẹp như tranh từ những ngôi nhà mái đỏ của Venice.
Trên đảo, từng ngõ ngách thông nhau, đôi lúc đi đúng hướng trên bản đồ nhưng lại vẫn lòng vòng bị lạc. Thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp vài biển chỉ dẫn đến cùng một địa điểm nhưng lại có hai mũi tên chỉ về hai hướng khác nhau. Thật làm cho người ta phải bối rối. Đi qua từng ngõ nhỏ, tận hưởng cảm giác êm đềm toát ra từ những ngôi nhà đóng cửa im lìm với những chậu hoa nhỏ bên cửa sổ xinh xắn. Nằm ở vị trí trung tâm của Venice, quảng trường San Marco lúc nào cũng tập trung lượng lớn du khách bởi sự hấp dẫn của những công trình kiến trúc vừa độc đáo vừa quan trọng hay bởi sự sầm uất đặc trưng của khu du lịch thương mại. Một trong những công trình quan trọng nhất ở đây là nhà thờ San Marco, nơi lưu giữ thi hài thánh Mark, vì long ngoan đạo mà người dân Venice đánh cắp từ Ai Cập năm 828. Ban ngày, có đến hàng ngàn con chim bồ câu dạn người sà đến, ăn những mẩu vụn bánh mỳ của khách du lịch. Tối đến, cả khu quảng trường sáng rực ánh đèn từ những nhà thờ và quán cà phê xung quanh. Từ phía gần nhà thờ thánh Mark, dàn nhạc sống của quán cà phê sang trọng bậc nhất quảng trường chơi vài bản nhạc hòa tấu cổ điển. Tiếng réo rắt của violin và cello hòa lẫn với âm thanh mượt mà, êm dịu của piano tạo ra cả một không gian yên bình mênh mông mà du khách có thể tận hưởng trọn vẹn bên tách cà phê.
Ảnh: quảng trường San Marco vào buổi tối
Gần với quảng trường thánh Marco, được biết đến như một trong những biểu tượng đặc trưng của Venice là cầu Rialto. Đây là một trong 4 cây cầu bắc ngang dòng kênh Grande Canal. Ban đầu đây là một cây cầu bằng gỗ. Nhưng do sự phá hủy của điều kiện thiên nhiên và thời gian, cây cầu Rialto ngày nay được xây dựng lại hoàn toàn bằng đá cẩm thạch vào năm 1591. Buổi chiều muộn, dừng chân ở bến water bus ngay dưới chân cầu, đi bộ ngược lên phía trên, hòa vào dòng người nườm nượp. Có rất nhiều du khách tập trung về cầu sớm để tìm chỗ đẹp ngắm và chụp ảnh hoàng hôn. Khi những ánh nắng mặt trời cuối cùng chuẩn bị tắt, dãy nhà hàng hai bên Grande Canal đã lên đèn rực rỡ. Dưới ánh đèn, vẫn còn có thể nhận ra những chiếc thuyền Gondola cuối cùng đang chở khách du lịch đi trên dòng kênh lớn.
Ảnh: cây cầu Rialto bằng đá cẩm thạch nổi tiếng của Venice
Ảnh: nhà thờ San Marco
Bên cạnh water bus, Gondola cũng được du khách ưa chuộng vì có thể đi vào những nhánh kênh nhỏ giữa các dãy nhà, nơi mà người đi bộ không thể thấy được. Đây là loại thuyền dài, hẹp được sơn màu đen hoặc xanh biển đậm. Trước đây, Gondola chỉ dành cho giới quý tộc ở Venice. Trước sự xa xỉ gia tăng đột biến của những chiếc Gondola, chính phủ của Venice đã phải đồng bộ hóa những con thuyền này với cùng dáng vẻ và màu sắc.
Ảnh: “đoàn” thuyền Gondola
Ngày nay, loại phương tiện này chủ yếu dành cho du khách với giá cả tương đối đắt đỏ, 80 euro cho 40 phút đi khám phá Venice trên những dòng kênh. Tôi rất thích bức tranh 5 chiếc thuyền Gondola màu xanh ẩn mình trong sương sớm, đằng sau là mặt nước xanh ngắt của dòng Grande Canal và thấp thoáng phía xa là mái vòm của nhà thờ San Marco. Song, tôi đến Venice đúng vào dịp du lịch, những con thuyền Gondola hoạt động hết công suất nên thật khó để có thể “săn” được những cảnh đẹp và yên ả như vậy.
Ảnh: hoàng hôn nhìn từ cầu Rialto
Đến Venice, tôi không chỉ mê mẩn bởi cảnh đẹp của từng ngõ nhỏ, những ngôi nhà mái đỏ, mỗi lần đi lạc lối mà còn bị hấp dẫn bởi những chiếc mặt nạ thạch cao nơi đây. Tôi đã rất ngạc nhiên và thích thú khi đi giữa hai dãy cửa hàng bán mặt nạ với cả trăm, ngàn chiếc đủ vẻ biểu cảm và màu sắc. Hiện nay, mỗi năm một lần thành phố Venice lại tổ chức lễ hội hóa trang với sự xuất hiện của những chiếc mặt nạ cầu kỳ, trang phục độc đáo và âm nhạc nổi lên từ tất cả các nẻo đường. Thật đáng tiếc chúng tôi không đến đúng dịp lễ hội nên chỉ có thể nhìn được những chiếc mặt nạ nằm trong tủ kính. Mặt nạ được bày bán ở Venice rất đa dạng, từ loại bé tí chỉ để được trên đầu ngón tay đến loại đeo kín mặt được trang trí với những nét vẽ cẩn thận, tỉ mỉ với nhiều mức giá khác nhau.
Ảnh: những chiếc mặt nạ cầu kỳ
Cho dù tôi thích khám phá những địa điểm còn hoang sơ, mới mẻ, ít du khách trong khi Venice đã đậm chất thương mại hóa và du lịch, nhưng tôi vẫn dành nhiều tình cảm cho mảnh đất nhiều kênh đào đẹp đẽ này. Có lúc đọc tin Venice ngập chìm trong nước vào mùa mưa, lại thấy mình chăm chú và quan tâm hơn. Hay mỗi mùa Valentine đến lại thấy nhớ Venice da diết bởi sự lãng mạn nhẹ nhàng của thành phố đáng yêu này. Và nếu có dịp trở lại, tôi tự hỏi liệu mình có còn lạc lối trong những ngõ nhỏ kia nữa không?
Hà Nội, 4/3/2013
Na Hồ
Bài đăng trên chuyên mục Du lịch – TTO ngày 24/4/2013
http://dulich.tuoitre.vn/tin/20130424/lac-loi-o-venice/544566.html