Tôi không giỏi giữ gìn các mối quan hệ, vì vậy bạn bè tôi bây giờ chủ yếu đến với nhau và ở cạnh nhau một cách rất tự nhiên. Thông thường ấy mà, những người cùng thích một vấn đề gì đó mới có các câu chuyện để nói cùng nhau, tạo nên một mối quan hệ. Khi quan hệ giữa người với người đủ sâu, họ sẽ vô hình trung trở nên bao che, cảm thấy những mâu thuẫn giữa hai người, điểm yếu của người kia biến thành nhỏ xíu. Vậy nên, đừng bao giờ bắt một người chỉ có mối quan hệ thường thường với mình phải thông cảm, phải thay đổi, phải nâng niu mình chỉ vì những khó khăn của bản thân. Như thế, lố bịch lắm!
Tôi thường có khuynh hướng tự xử lý vấn đề của bản thân nhiều hơn. Không biết có phải những kỳ vọng của bản thân về bạn bè, người thân của tuổi trẻ đã nhiều lần vụn vỡ, khiến tôi thích nghiêng về thế giới của mình hơn là mở lòng với người khác hay không. Nhưng tôi cho rằng như thế thật tốt, cuộc sống mà, ai cũng bận rộn cả, ai cũng đang loay hoay với những vấn đề riêng của bản thân mình.
Hôm nay, một người trong nhà tôi đã gọi điện thoại cho tôi để yêu cầu tôi ngừng nói chuyện với người thân của họ, vì người thân của họ tinh thần yếu đuối quá, không vượt qua được những áp lực của chính mình. Người ta yếu kém là lỗi của tôi à? Người ta không mạnh mẽ, cũng là lỗi của tôi hay sao? Với những mối quan hệ mong manh và ích kỷ như vậy, dù là người nhà, tôi cũng sẽ không nỗ lực hàn gắn. Những người như vậy, đã có cơ hội bước vào cuộc đời tôi lần thứ nhất, có thể có lần thứ hai, nhưng một khi đã bước ra, họ sẽ chỉ còn là người lạ, vô duyên với nhau ở kiếp sống này.
Tôi không hiểu tại sao mọi người lại chỉ cố gắng vun đắp cho mối quan hệ tình cảm. Họ chia sẻ với nhau hàng ngàn, hàng vạn cách để “cưa đổ” người khác, tút tát để giữ vợ giữ chồng, những bí kíp để lấy lòng bố mẹ chồng, những kinh nghiệm xử lý kẻ thứ ba… Thế còn mối quan hệ với bố mẹ mình thì sao, với bạn bè thì sao, anh em thì thế nào, người thân ra sao? Chẳng nhẽ những mối quan hệ đó tự hình thành thì sẽ trường tồn mãi hay sao. Không đâu bạn ạ, mối quan hệ nào cũng cần phải nuôi dưỡng, giống như mình chăm sóc cho một cái cây vậy, chăm chỉ tưới bón sẽ xanh tốt, rạng rỡ như ánh mặt trời, lơ là sẽ trở nên cằn cỗi ngay.
Tôi có những người quen, dù ép mình vào câu chuyện cùng nhau trong bao nhiêu lời chat và cuộc đối thoại, câu chữ vẫn cứ gượng gạo. Nhưng có vài người bạn, dù lâu lắc không gặp nhau, nhưng khi đã ngồi lại với nhau thì có thể huyên thuyên đủ mọi chuyện quên cả thời gian. Tôi lại biết có những mối quan hệ ràng buộc với nhau bằng huyết thống hay tờ giấy hôn thú, nhưng vốn lại nhạt nhoà hơn cả bạn bè. Thế nên, mệt nhỉ, mọi sự cứ để tùy duyên hay đủ xứng đáng để mình dụng công và dốc lòng vun đắp?
À, tôi ấy mà, vừa ác, vừa mặp, vừa không cao sang quyền quý gì, nhưng slot bạn bè, người thân của tôi cũng có giá lắm. Ai là bạn bè, người thân tự thấy được, phỏng?
Tàolao sáng thứ hai, khi Hà Nội hửng nắng sau mấy ngày mát mẻ do ảnh hưởng áp thấp.
NA
21/9/2020