Lỡ yêu là một cảm giác khá kỳ lạ. Một thời điểm nào đó trong cuộc sống này, ta lỡ yêu. Để rồi những tháng ngày về sau đều trở nên ngọt ngào.
Tôi sinh ra vào tháng Chín, nhiều năm trước cứ tầm này là bắt đầu trở gió, khoảng cuối tháng là trời hanh hao, lành lạnh. Không biết từ bao giờ, tôi lỡ yêu luôn tiết trời mùa thu Hà Nội. Rồi tôi yêu cả những ngày mọi thứ đắm mình trong màu xám của trời thu, ban đêm gió rít từng cơn ngoài cửa sổ, để rồi sáng dậy lại thấy tất cả khoác lên mình hơi thở vô cùng dễ chịu và thư thái.
Mỗi khi Hà Nội bước vào những ngày mát mẻ, tinh thần tôi dịu lại. Tôi có thể dậy sớm, đun ấm nước, pha tách trà, hé cửa ban công để gió lùa qua khe nhỏ, ngón chân vô thức níu chặt xuống sàn. Tôi có thể kiềm lại những cơn tức giận khi gặp phải khó khăn và chướng ngại trong công việc hàng ngày, thấy mọi thứ đều trở nên dễ chịu một cách lạ kỳ. Chẳng có gì mà phải quạu cọ và mệt mỏi, mỗi ngày đều sẽ có những điều thật đẹp đẽ, dù chỉ nhỏ xíu mà thôi. Thế nên, khi lỡ yêu mùa thu, tôi cất cả những khó chịu với cuộc sống xung quanh mình, đôi lúc tự cho phép mình trở nên lười biếng, ngồi bên cửa sổ, đọc sách, ngắm mây trời.
Khoảng chục năm về trước, tôi bắt đầu những chuyến đi rong ruổi tới các vùng đất mới. Có lẽ cái “mầm” của những thôi thúc lên đường là bố mẹ đã gieo cho tôi từ nhỏ, khi các cụ quyết định mang tôi theo trong mấy năm làm việc xa thành phố. Lớn lên, tôi đi xa trong những đợt công tác, rồi tự mình đi du lịch lang thang. Thế là tôi lỡ yêu luôn các chuyến đi. Đến những vùng đất mới, gặp gỡ những con người mới, tôi thấy mình thật nhỏ bé. Về sau càng cố gắng tôi lại càng thấy Thế giới bên ngoài rộng lớn, biết đến bao nhiêu vẫn có nhiều điều sâu hơn, dài hơn. Rồi tôi bước đi, đôi khi quay trở lại những nơi đã từng đến mà vẫn có thể thấy được những điều mới mẻ, không có cảm giác nhàm chán vì “ồ, chỗ này mình biết rồi, quen lắm rồi, làm gì có gì đâu mà quay lại”. Lỡ yêu rồi nên tới đâu tôi cũng có thể tự tận hưởng những ngày dù ngắn dù dài ở một nơi mới. Là những buổi chiều đi xe máy tới khu vực ngắm hoàng hôn đẹp nhất, nhìn ra khoảng không gian rộng lớn trước mắt, thư thái ngắm mặt trời dần xuống. Là những khi ngồi bên tách trà nóng hổi, ngắm đường phố nhộn nhịp người qua lại, vẫn cảm thấy vô cùng yên bình.
Và, một trong những lần lỡ yêu ngọt ngào nhất là vào những năm tháng đại học, tôi lỡ mê tinh dầu, say thứ chất lỏng sóng sánh đựng trong chai thủy tinh tối màu. Ban đầu là thích nên tôi mua về xông phòng, thấm vào cục khuếch tán, mix vô chai lăn để mang theo bên người. Về sau, lỡ yêu thêm một cung bậc mới, tôi học thêm vài khoá tinh dầu, blend thêm mấy mùi chỉ có của riêng mình, rồi tôi làm thêm một shop nhỏ về tinh dầu để thoả cái sự mê của mình. Sau mỗi buổi mix tinh dầu, cả không gian tràn ngập mùi thơm của gỗ, của cỏ cây, hoa lá. Sáng ngủ dậy bước ra khỏi phòng, tôi chỉ muốn dừng lại và hít thật sâu không gian tươi mát phảng phất mùi tinh dầu. Hôm rồi tôi có lấy phong lữ, buổi sáng tưởng như mình lạc vào một vườn hoa hồng, cứ nấn ná mãi ở phòng khách chẳng muốn rời đi. Mùi hương vương lại trong không khí, trên tấm rèm cửa dày, nơi góc bàn tôi đã ngồi mix tinh dầu, theo gió lùa ra hành lang. Đêm nay Hà Nội trở gió, chưa biết ngày mai có lạnh không, nhưng trên bàn tôi đã có sẵn một loạt tinh dầu mùi gỗ, thêm vài miếng sáp thơm rắc hoa hồng khô. Thơm tho quá đỗi. Để những ngày mùa đông bớt khô khan.
NA
2020/10/06
#tapbut #naho #NA #tản_văn #tạp_bút