Có lúc tôi bị ám ảnh bởi cái chết, không phải sự lo lắng hay sợ hãi, mà khi nghe đến tin ai đó trong nhà hoặc quen biết qua đời, tôi cứ thấy bần thần. Rồi những gì tôi biết về họ, những đoạn gặp gỡ, những khúc đối thoại… cứ lần lượt chạy qua trong đầu như một cuốn phim tua chậm, thỉnh thoảng dừng lại ở vài khung hình, rồi lại lướt qua, đến lần cuối cùng gặp gỡ, lần cuối cùng nghe tin. Có người chỉ nghĩ đến thôi là nước mắt cứ rơi, không cần phải là vô cùng quen thân. Hóa ra, những gì một người làm, nói, quan tâm người khác khi còn tồn tại trong cuộc sống này lại có thể để lại ấn tượng sâu sắc đến thế. Đôi lúc tưởng như gió thoảng, lại ngẩn người khi giơ tay muốn với nhưng không thể chạm vào.
Sáng hôm ấy tôi tỉnh dậy sớm, bên ngoài âm u không có nắng xuyên qua khung cửa sổ và lớp rèm dày. Bữa đó là 23 tháng Chạp, mọi người đã cúng ông Táo từ mấy ngày trước, vài hôm lại thấy có người mang theo áo giấy, cá giấy xuống lư hương chung của khu chung cư đốt, khói bay lên lơ lửng trong không khí. Năm nay trước Tết covid lại bùng lên, học sinh được nghỉ Tết sớm nên đường sá vắng hơn hẳn, cộng thêm tiết trời lành lạnh nên tiết trời mùa Xuân như đến gần hơn. Khi ox tỉnh dậy, tôi trao đổi vài thứ công việc, lời mời gặp gỡ đầu Xuân của chị họ tôi, ox bất ngờ thông báo ông ngoại mới mất hồi sáng. Tôi sững cả người. Ngày ông Táo về trời, rồi ông cũng đi chung? Những ký ức vụn vặt trở về như một cuốn phim âm bản, từ ngày tôi mới lờ mờ nhận biết, tới đợt gần đây nhất, ông đã tốt như thế nào với tôi bằng tâm hồn thơ văn và trái tim của con người tràn ngập yêu thương dù ông không thể tự do đi lại khiến các cơ dần teo lại và mất chức năng, dù về sau ông không còn minh mẫn nữa. Tự nhiên nước mắt tôi chảy ra.
Cuộc sống nhiều áp lực, thời gian trôi nhanh như gió, đôi khi tôi tự vô tâm với mình, với những người xung quanh. Có lúc cũng định gặp nhau một chút, ngồi nói vài câu chuyện vu vơ, thế rồi vài cái “lần nào nhé” lại là câu chuyện cuối cùng giữa hai người. Lúc ấy, ngàn vạn câu “giá như” cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Tôi hối hả học tập, luyện viết, khi có thời gian thì tập một bài nhạc mới, luyện một ngoại ngữ mới… cảm thấy thời gian một ngày phải sắp xếp thật khéo mới đủ cho hàng ngàn thứ muốn làm và muốn học. Có một thứ mà tôi luôn cố gắng dành thời gian nhiều nhất có thể, là gia đình. Tôi tin rằng không có mất mát nào đau đớn và nuối tiếc hơn sự ra đi của người thân đã dành rất nhiều, rất nhiều tình cảm và sự quan tâm cho mình trong cuộc sống này, thế mà bản thân vội vã nên đôi khi lại quên mất.
Có lúc tôi đã nghĩ nếu như cái chết tới thì có phải là một sự giải thoát cho những mệt mỏi, căng thẳng trong cuộc sống không? Hay chỉ là những day dứt vì việc này việc kia, muốn lắm nhưng chẳng thể thực hiện được. Thế nên tôi luôn cho rằng một người không ngừng cố gắng nâng cao bản thân mỗi ngày, làm được việc mình thích, chạm vào được mấy thú vui nho nhỏ hàng ngày, là không uổng kiếp sống này. Khi ấy, dù chỉ một cơn gió thoảng qua, cũng đủ để mỉm cười.
Lạc
2021.02.21
Ảnh: HeungSoon
#tạp_văn #Lạc #cuộc_sống #life