Lạc Archives - Góc Cạnh http://goccanh.com/tag/lac/ [ - Góc nhỏ tĩnh lặng ~ Bởi cuộc đời dài rộng lắm, yêu thương lại rất gần - ] Fri, 06 Oct 2023 05:54:43 +0000 en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3 https://i0.wp.com/goccanh.com/wp-content/uploads/2021/01/image-1.jpg?fit=32%2C32 Lạc Archives - Góc Cạnh http://goccanh.com/tag/lac/ 32 32 187908604 | Tạp bút | An tĩnh trong góc nhỏ http://goccanh.com/an-tinh-trong-goc-nho/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=an-tinh-trong-goc-nho Fri, 06 Oct 2023 05:54:39 +0000 http://goccanh.com/?p=1482 Sáng nay tôi thức dậy rất sớm, từ khi trời vẫn còn lờ mờ, ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm trong phòng ngủ vẫn là cái le lói của ánh đèn đường từ đêm hôm trước. Tôi đọc mấy bài tản văn để sắp xếp lại mấy ý tưởng viết lách còn […]

The post | Tạp bút | An tĩnh trong góc nhỏ appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Sáng nay tôi thức dậy rất sớm, từ khi trời vẫn còn lờ mờ, ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm trong phòng ngủ vẫn là cái le lói của ánh đèn đường từ đêm hôm trước. Tôi đọc mấy bài tản văn để sắp xếp lại mấy ý tưởng viết lách còn đang ngổn ngang trong đầu. Có lẽ vì mấy thứ đó nên tôi cứ trằn trọc mãi chẳng quay về giấc ngủ được nữa.

Tôi nhớ về những tháng ngày chăm chú đọc sách như điên, thấy cái gì hay ho, hợp ý là ráng nhớ cho bằng được trong đầu. Cách nhớ duy nhất của ngày trước là học thuộc lòng thôi ấy. Riết rồi kết hợp với mấy lần ôn thi, phải học dẫn chứng từ mấy tác phẩm trong sách giáo khoa, tự nhiên ý tưởng viết ra đầu bút dễ dàng hơn hẳn. Lớn dần lên, vô tình tôi đổ lỗi cho cuộc sống bộn bề và đầy trắc trở, tự nhiên lười đọc lười viết. Có một đoạn thời gian, việc loay hoay sắp xếp một bài tạp văn chừng 500 chữ, tôi đã thấy khó khăn vô cùng.

Tôi nhớ về những ngày ôn thi đại học. Chắc hẳn hồi ấy tôi đã là một đứa trẻ lớn lên nhưng to xác và ngây ngô vô cùng, đã có những vấn đề về tâm lý mà bản thân chẳng nhận ra để tìm cách khắc phục. Giữa những đêm dài lầm lũi cắm mặt vào sách vở ôn thi, tự nhiên tôi viết … thơ, nhưng là những vần thơ đầy cô quạnh. Là bữa tiệc của những linh hồn nhảy múa nhưng chạnh lòng khi nhắc đến hai từ hạnh phúc, là mèo hoang lang thang khắp nơi bỗng phải lòng rồi không nhịn được bản năng dùng móng vuốt của mình cào nát trái tim người gỗ, là nhện mắt vàng hung hăng tàn nhẫn, khi muốn quay đầu lại vẫn đắng lòng với Thế giới xung quanh…

“Ngàn vạn hồn nhảy múa dưới ánh trăng

Đắm hồn mình trong bồng bềnh huyền ảo

Khi được hỏi linh hồn có hạnh phúc

Chân ngừng nhảy, mắt buồn, chốn xa xăm”

Tự nhiên lòng tôi chùng lại. Tôi của những năm mười tám, hai mươi đã cô quạnh đến thế nào lại có thể viết ra những câu chữ khắc nghiệt như vậy. Rồi nhìn lại, có khi những ngày hướng ra bên ngoài mới là lúc bản thân mình chẳng tìm được bình an.

Có một thời gian, tôi yếu đuối và mong manh tới mức những thứ xảy ra xung quanh đều có thể cứa vào tôi chảy máu. Tôi đau khi bị bỏ rơi, tôi buồn khi không được quan tâm, tôi uất ức khi bị người khác nói là đồ tồi… Tôi vô tình để mọi thứ làm tổn thương đến tinh thần nhỏ bé và mong manh của mình. Có đôi lúc người khác thương tổn tôi, tôi lại thương tổn người khác, người khác lại thương tổn những người khác nữa. Rồi tất cả trôi tuột vào lãng quên. Có đôi khi nhắc lại, người trong cuộc đã quên rồi, hoặc lại đổ lỗi cho những nguyên nhân khách quan vô cùng, là bởi tuổi trẻ nông nổi, là bởi khi ấy thiếu suy nghĩ, là bởi… Đó là muôn vạn lý do, chỉ có lý do lớn nhất là tôi sai rồi, thì năm tháng trôi đi nhưng chẳng phải ai cũng nhận ra và đủ can đảm để nói ra điều đó.

Dần dần, lớn lên chút nữa, đi về hướng mọi người gọi là “già rồi”, tôi lại cứ muốn an tĩnh trong góc nhỏ của riêng mình.

Tạp văn ~ Lạc

2022.04.13

The post | Tạp bút | An tĩnh trong góc nhỏ appeared first on Góc Cạnh.

]]>
1482
[ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng http://goccanh.com/tap-but-co-nhung-khi-nhu-gio-thoang/?utm_source=rss&utm_medium=rss&utm_campaign=tap-but-co-nhung-khi-nhu-gio-thoang Mon, 02 May 2022 00:16:29 +0000 http://goccanh.com/?p=1389 Có lúc tôi bị ám ảnh bởi cái chết, không phải sự lo lắng hay sợ hãi, mà khi nghe đến tin ai đó trong nhà hoặc quen biết qua đời, tôi cứ thấy bần thần. Rồi những gì tôi biết về họ, những đoạn gặp gỡ, những khúc đối thoại… cứ lần lượt chạy […]

The post [ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng appeared first on Góc Cạnh.

]]>
Có lúc tôi bị ám ảnh bởi cái chết, không phải sự lo lắng hay sợ hãi, mà khi nghe đến tin ai đó trong nhà hoặc quen biết qua đời, tôi cứ thấy bần thần. Rồi những gì tôi biết về họ, những đoạn gặp gỡ, những khúc đối thoại… cứ lần lượt chạy qua trong đầu như một cuốn phim tua chậm, thỉnh thoảng dừng lại ở vài khung hình, rồi lại lướt qua, đến lần cuối cùng gặp gỡ, lần cuối cùng nghe tin. Có người chỉ nghĩ đến thôi là nước mắt cứ rơi, không cần phải là vô cùng quen thân. Hóa ra, những gì một người làm, nói, quan tâm người khác khi còn tồn tại trong cuộc sống này lại có thể để lại ấn tượng sâu sắc đến thế. Đôi lúc tưởng như gió thoảng, lại ngẩn người khi giơ tay muốn với nhưng không thể chạm vào.

Sáng hôm ấy tôi tỉnh dậy sớm, bên ngoài âm u không có nắng xuyên qua khung cửa sổ và lớp rèm dày. Bữa đó là 23 tháng Chạp, mọi người đã cúng ông Táo từ mấy ngày trước, vài hôm lại thấy có người mang theo áo giấy, cá giấy xuống lư hương chung của khu chung cư đốt, khói bay lên lơ lửng trong không khí. Năm nay trước Tết covid lại bùng lên, học sinh được nghỉ Tết sớm nên đường sá vắng hơn hẳn, cộng thêm tiết trời lành lạnh nên tiết trời mùa Xuân như đến gần hơn. Khi ox tỉnh dậy, tôi trao đổi vài thứ công việc, lời mời gặp gỡ đầu Xuân của chị họ tôi, ox bất ngờ thông báo ông ngoại mới mất hồi sáng. Tôi sững cả người. Ngày ông Táo về trời, rồi ông cũng đi chung? Những ký ức vụn vặt trở về như một cuốn phim âm bản, từ ngày tôi mới lờ mờ nhận biết, tới đợt gần đây nhất, ông đã tốt như thế nào với tôi bằng tâm hồn thơ văn và trái tim của con người tràn ngập yêu thương dù ông không thể tự do đi lại khiến các cơ dần teo lại và mất chức năng, dù về sau ông không còn minh mẫn nữa. Tự nhiên nước mắt tôi chảy ra.

Cuộc sống nhiều áp lực, thời gian trôi nhanh như gió, đôi khi tôi tự vô tâm với mình, với những người xung quanh. Có lúc cũng định gặp nhau một chút, ngồi nói vài câu chuyện vu vơ, thế rồi vài cái “lần nào nhé” lại là câu chuyện cuối cùng giữa hai người. Lúc ấy, ngàn vạn câu “giá như” cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Tôi hối hả học tập, luyện viết, khi có thời gian thì tập một bài nhạc mới, luyện một ngoại ngữ mới… cảm thấy thời gian một ngày phải sắp xếp thật khéo mới đủ cho hàng ngàn thứ muốn làm và muốn học. Có một thứ mà tôi luôn cố gắng dành thời gian nhiều nhất có thể, là gia đình. Tôi tin rằng không có mất mát nào đau đớn và nuối tiếc hơn sự ra đi của người thân đã dành rất nhiều, rất nhiều tình cảm và sự quan tâm cho mình trong cuộc sống này, thế mà bản thân vội vã nên đôi khi lại quên mất.

Có lúc tôi đã nghĩ nếu như cái chết tới thì có phải là một sự giải thoát cho những mệt mỏi, căng thẳng trong cuộc sống không? Hay chỉ là những day dứt vì việc này việc kia, muốn lắm nhưng chẳng thể thực hiện được. Thế nên tôi luôn cho rằng một người không ngừng cố gắng nâng cao bản thân mỗi ngày, làm được việc mình thích, chạm vào được mấy thú vui nho nhỏ hàng ngày, là không uổng kiếp sống này. Khi ấy, dù chỉ một cơn gió thoảng qua, cũng đủ để mỉm cười.

Lạc

2021.02.21

Ảnh: HeungSoon

#tạp_văn #Lạc #cuộc_sống #life

The post [ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng appeared first on Góc Cạnh.

]]>
1389