Sáng nay tôi thức dậy rất sớm, từ khi trời vẫn còn lờ mờ, ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm trong phòng ngủ vẫn là cái le lói của ánh đèn đường từ đêm hôm trước. Tôi đọc mấy bài tản văn để sắp xếp lại mấy ý tưởng viết lách còn đang ngổn ngang trong đầu. Có lẽ vì mấy thứ đó nên tôi cứ trằn trọc mãi chẳng quay về giấc ngủ được nữa.
[Read more…] about | Tạp bút | An tĩnh trong góc nhỏLạc
[ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng
Có lúc tôi bị ám ảnh bởi cái chết, không phải sự lo lắng hay sợ hãi, mà khi nghe đến tin ai đó trong nhà hoặc quen biết qua đời, tôi cứ thấy bần thần. Rồi những gì tôi biết về họ, những đoạn gặp gỡ, những khúc đối thoại… cứ lần lượt chạy qua trong đầu như một cuốn phim tua chậm, thỉnh thoảng dừng lại ở vài khung hình, rồi lại lướt qua, đến lần cuối cùng gặp gỡ, lần cuối cùng nghe tin. Có người chỉ nghĩ đến thôi là nước mắt cứ rơi, không cần phải là vô cùng quen thân. Hóa ra, những gì một người làm, nói, quan tâm người khác khi còn tồn tại trong cuộc sống này lại có thể để lại ấn tượng sâu sắc đến thế. Đôi lúc tưởng như gió thoảng, lại ngẩn người khi giơ tay muốn với nhưng không thể chạm vào.
[Read more…] about [ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng