Mới bước sang đầu năm 2021, covid vẫn còn ảnh hưởng nhiều tới ngành du lịch vì các chuyến bay quốc tế đang còn hạn chế. Khi tình hình ở Việt Nam có vẻ tạm ổn định, cả nhà tôi “khăn gói” đi Nha Trang trong pack du lịch ngắn ngày. Những ngày đầu năm trở trời cùng với mức độ ô nhiễm, khói bụi lúc nào cũng ở mức báo động đỏ, tôi luôn trong trạng thái váng vất đầu óc. Lên đường, vừa tránh mấy ngày rét mướt cắt da cắt thịt, vừa để thay đổi không khí một xíu.
Hai bạn nhỏ nghe nói sắp được đi du lịch thì hứng khởi lắm, đi học về là háo hức chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi, kết thúc là các loại đồ chơi, gấu bông được nhét đầy vào túi xách, vali bé, dựng ngay ngắn sát cửa ra vào. Ngày nào về tới nhà, hai em bé cũng ríu rít tưởng tượng những điều đẹp đẽ và thú vị trên chuyến bay và ở nơi cả nhà sắp đến. Và quả thật, Nha Trang là một nơi vô cùng đẹp đẽ và xinh xắn vô cùng, là nơi dường như không có khói bụi thành phố, nơi mà sáng sớm mở mắt ra nghe tiếng sóng biển rì rào bên ngoài là chẳng muốn nghĩ đến ngày kết thúc chuyến đi, phải trở về.
Chuyến bay của tôi đáp xuống sân bay Cam Ranh vào giữa trưa, nắng ùa qua ô cửa sổ máy bay rực rỡ và ấm áp vô cùng. Bước ra ngoài, không khí ấm áp và dễ chịu của thành phố biển đã xua đi chút hơi lạnh còn sót lại của mùa đông Hà Nội một cách triệt để. Đợt tôi tới Nha Trang, vừa ảnh hưởng covid, vừa không phải mùa du lịch nên sân bay chẳng hề đông đúc chút nào. Tôi mua một bữa trưa nhẹ ở quầy ăn nhanh gần cửa ra, chọn ngồi cạnh ô kính lớn, nhìn ra ngoài thấy bầu trời trong vắt và xanh thẳm, nghe hai em bé líu ríu bên cạnh: “mẹ ơi được mặc áo cộc con thích lắm”, “mẹ ơi nắng nóng rồi cho con ăn kem đi”… Hôm ấy, Hà Nội bắt đầu bước vào đợt mưa mùa xuân lạnh buốt.
Cả nhà tôi đặt một chuyến taxi vào thành phố, đi ngang qua những cung đường yên tĩnh và đẹp đến mê mẩn. Tôi thích những nơi đẹp nhưng vắng khách du lịch. Kế sân bay là khu dự án biệt thự đã chia lô nhưng chưa xây dựng hoàn chỉnh nên ngó vẫn còn đơn sơ lắm. Thỉnh thoảng đi trên đường tôi lại bắt gặp mấy chú khỉ chuyền cành, khành khạch gọi nhau trên những tán cây. Rồi đến khu nghỉ dưỡng cao cấp có cả bãi biển riêng cho du khách, đường vào trồng cây xanh mướt mắt hút tầm nhìn. Không rõ tôi đo trúng dịp thấp điểm hay mấy khu nghỉ dưỡng xa trung tâm thành phố tới hai mươi mấy km mà thấy vắng vẻ quá. Lần gần nhất tôi đi Nha Trang cũng chừng chục năm rồi, giờ quay lại thấy mọi thứ như lột xác đổi mới hoàn toàn. Nhà cửa, đường phố, khung cảnh, những người làm dịch vụ đã phát triển theo nhịp du lịch nhưng hên ghê, nhà tôi đi đúng đợt các đường bay thương mại đang hạn chế vì covid nên nơi nào nơi nấy vắng teo.
Đầu năm, chưa phải đợt cao điểm du lịch nên tới gần khu nhà nghỉ sát biển mà vẫn chưa thấy không khí nhộn nhịp, vài nhóm du khách lẻ tẻ đi bộ dọc theo đường bờ biển, những người dân địa phương đi lại từ tốn trên phương tiện của chính mình. Không có khói bụi, chỉ có gió biển ùa vào qua khung cửa sổ mở hé, không có ồn ào của những nơi đông người, của tiếng còi xe giục giã, mọi thứ đẹp đẽ và bình yên vô cùng. Tôi thích đến những nơi như vậy, bởi không phải bon chen, xô lấn mới có thể tận hưởng hết không khí nơi điểm đến trong cuộc hành trình của mình. Dọc bờ biển Nha Trang, cây cối được cắt tỉa vuông vức, không phải theo hình dáng nghệ thuật hay bonsai thường thấy, ở đây vuông vức theo đúng nghĩa đen. Từng tán lá được cắt tỉa gọn gàng thành những hình khối màu xanh lá cây đậm, trông lạ lẫm vô cùng. Buổi trưa, nắng chiếu thẳng đỉnh đầu, cây cối im lìm, chỉ nghe tiếng sóng biển rào rào bên ngoài, thật chỉ muốn về khách sạn thật nhanh, nằm dài ra, nghe tiếng “white noise” từ thiên nhiên và tận hưởng không khí thư thái này.
Có lẽ do trúng đợt dịch, khách sạn không quá đông nên nhà tôi được xếp ngay phòng có view biển. Hai em bé ùa ra ban công, chia nhau ngồi trên hai chiếc ghế mây, buông thõng tay chân, tận hưởng những cơn gió dìu dịu từ biển thổi lại, ngó thư giãn một cách vô cùng “chuyên nghiệp”. Nha Trang gần như đã gột sạch sẽ dấu vết còn sót lại của những ngày giá lạnh, chỉ còn lại ánh nắng tràn ngập trên mặt biển. Từ góc nhìn của ban công nơi tôi ở, mặt biển sẫm màu, điểm thêm vài vệt lóng lánh như một tấm thảm khổng lồ thu hút ánh nhìn. Biển xanh, cát trắng trải dài, không khí trong veo, còn gì hấp dẫn hơn nữa Nha Trang ơi!
Trong khi tôi cho bạn bé ngủ giấc buổi trưa ngắn, bạn lớn cùng bố đã kịp đi dọc bãi biển, lượm lặt những chiếc vỏ ốc đủ hình dáng, bỏ vô trong vỏ chai nước rồi về tíu tít khoe mẹ với em. Các em bé ấy mà, cho dù đã đi bao nhiêu chuyến, tới bao nhiêu vùng đất mới mẻ, vẫn có thể giữ được cảm xúc hân hoan và hào hứng như lần đầu được lên đường vậy. Ngày cuối cùng ở Nha Trang, tôi thức dậy sớm, nhưng vẫn thua ông mặt trời chút xíu. Nắng đã trải dài trên bờ biển vắng vẻ, chỉ lác đác người tập thể dục, có vài cặp đôi nắm tay nhau bước đi sát mép nước cực kỳ lãng mạn. Tôi đi chân trần trên cát. Nha Trang được thiên nhiên ưu đãi cho một bờ cát đặc biệt trắng và mịn, cát cọ vào chân mềm như được massage, chứ không lạo xạo pha lẫn đá sỏi như nhiều nơi khác. Ánh nắng buổi sớm chưa gay gắt, tôi đứng ở mép nước để mỗi đợt nước biển trào lên chỉ ngập tới cổ chân, khi rút đi cuốn theo những đợt cát nhỏ làm bàn chân tôi lại lún xuống cát một chút. Rồi tôi đi dọc bờ biển, phát hiện ra vô số vỏ ốc còn nguyên vẹn nằm ẩn trong cát, có lẽ khi thủy triều lên thì dạt vào bờ theo nước biển, tới khi nước rút rồi thì “nằm lại trên bờ”. Tôi lụm lấy một vốc vỏ ốc, dùng nước biển rửa sạch cát để mang về cho hai bạn nhỏ. Nước biển khô lại trên da tay thấy dính dính, tôi ghé vào trụ nước bên đường để rửa tay chân, gặp một bác gái địa phương vừa bơi xong buổi sáng, đang đứng tráng người, vừa dội nước vừa lắc lư nhẹ nhàng khi hát một bản bolero bằng giọng địa phương. Thấy tôi đứng tần ngần đợi, bác chỉ vô van nước bên cạnh, nhiệt tình “chỉ điểm” cho tôi cách dùng rồi tiếp tục bài hát còn dang dở. Tự nhiên tôi cũng thấy yêu đời theo.
Chuyến đi Nha Trang đầu năm là một trong những lần tôi đem hai bạn nhỏ đi “nghỉ dưỡng”, không cần hối hả tới các điểm du lịch nổi bật, không cần lang thang ngõ ngách địa phương để ăn các món “trứ danh”. Tôi dành một ngày để đưa hai bé qua Vinpearl, cáp treo, khu du lịch đều không quá đông nhưng kéo theo các dịch vụ bên đó, hàng ăn quán nước đều vô cùng đìu hiu. Vinpearl Nha Trang không có gì Quá đặc biệt hơn những khu Vin khác, do đã xây dựng từ lâu nên nhiều khu vui chơi, biểu diễn đã hoàn thành chứ không phải tới đâu cũng gặp biển thông báo “coming soon” như hồi tôi đi Vin wonders ở Phú Quốc năm ngoái. Càng về tối trời càng lạnh, khi trời tắt nắng là nhiệt độ chỉ còn khoảng trên dưới 20, cả nhà tôi cố nán lại để xem Tata show, tiết mục có giá trị nhất trong suốt một ngày loanh quanh ở Vinpearl với mức độ hoành tráng khi dàn dựng bối cảnh 3D về một vùng đất thần tiên ngay khu quảng trường trung tâm. Mặt tường thành ban ngày tưởng như một khu vui chơi nào đang thi công nên đóng cửa im ỉm, buổi tối hoá thành màn hình cực lớn, bừng lên ánh sáng đủ sắc màu dưới những luồng sáng sắc nét từ máy chiếu công nghệ cao, lúc là lâu đài cổ tích, lúc lại hoá thành đáy biển mênh mông, thoáng chốc lại biến sang nơi ở của trùm hắc ám… Sự kết hợp của những hình ảnh sống động và biểu diễn chuyên nghiệp của dàn nghệ sĩ cả trăm người hấp dẫn tới mức nguyên cả quảng trường đầy du khách nhưng cũng không quá ồn ào, có lẽ ai cũng đang “dán mắt” dõi theo những hình ảnh kỳ ảo trước mặt. Tôi rời đi khi buổi biểu diễn chuẩn bị kết thúc để tránh phải chờ đợi quá lâu ở khu vực cáp treo. Ban ngày, từ trên cabin nhìn xuống là mặt biển xanh thẳm trong khi tầm nhìn buổi tối thì hạn chế hơn nhiều, khắp nơi chỉ lác đác ánh đèn báo hiệu của thuyền câu, của tàu phà rì rì đi trên mặt biển. Nhìn về phía xa, dãy khách sạn và nhà nghỉ sát mặt biển bừng sáng như một cuộc sống hoàn toàn khác biệt với sự yên ả của 20 phút ngồi trong cabin tận hưởng không khí của biển qua khe cửa thông gió. Giá như không trúng đợt covid, không cần lúc nào cũng phải mang khẩu trang kín mít, chắc hẳn tôi càng có thể cảm nhận được cái không gian trong lành của vùng đất biển ấy qua từng hơi thở.
Chuyến đi ngắn, tôi không kịp đưa hai bạn nhỏ đi ăn bò né Nha Trang, không ghé được tháp bà Ponagar, không được gói nem nướng chấm trong mắm nêm địa phương đặc trưng… Những thứ nổi danh, là must-do ấy tôi “để dành” cho những chuyến đi sau. Bởi biết đâu lần tới trở lại Nha Trang đã là khi các đường bay thương mại mở cửa trở lại, du khách trong nước và quốc tế lại ùa về đây, làm gì còn những buổi sáng yên tĩnh ngồi bên ban công, để ánh nắng sớm mai khẽ chạm trên da, nghe tiếng sóng biển khi xung quanh không có ồn ào và khói bụi thành phố, để tự do thả mình vào những ngày hoàn toàn thư thái thế này.
NA
2021.05.12
#du_lịch #NhaTrang #lên_đường