Nhà ông bà nội tôi nằm phía ngoài đê, ngay dưới chân triền dốc, trên con đường làng nhỏ dẫn ra phía bờ sông Lam. Ngày trước đường làng bằng đất, hơi mưa chút xíu là lầy lội những bùn và đất bám quanh gót giày, theo thời gian được “nâng cấp” dần lên thành con đường bê tông cạnh mương, rồi lấp luôn mặt mương để bây giờ là con đường sạch sẽ, rộng rãi, chỉ khi ra tới gần bờ sông mới bắt đầu xuôi dần xuống lối nhỏ nằm giữa hai bụi tre già, đã được xếp mấy phiến đá làm đường đi. Mùa hè, gió Lào thổi tới, xuyên qua rặng tre xào xạc, mang theo hơi nóng của xứ miền Trung mà tôi ngồi sâu trong bậc cửa nhà ông bà vẫn thấy hầm hập.
[Read more…] about | Tạp bút | Dù cho Thế giới mênh môngViết
2023
Thế là đã bước sang năm 2023 được chục ngày,
Tầm cuối năm 2022, tôi làm mọi thứ hơi chậm một chút vì cứ nấn ná, “để dành” cho các mục tiêu của năm mới. Con người bước chậm lại, nhưng thời gian có bao giờ ngập ngừng chờ đợi ai.
[Read more…] about 2023[ Parenting ] Mẹ cũng đang nỗ lực từng ngày
Mầm, Lá của mẹ,
Mẹ đang nỗ lực từng ngày để bản thân mẹ tốt hơn, biết nhiều thứ hơn, tỉnh táo và bình tĩnh trong khi nuôi dạy các con nhiều hơn. Với công việc hiện tại, mẹ có thể ngừng mở rộng, ngừng cắm cúi làm, bố mẹ vẫn có thể lo lắng cho cuộc sống của các con. Với kiến thức và kinh nghiệm hiện tại, mẹ có thể ngừng gồng mình lên để nỗ lực, tranh thủ từng giờ từng phút. Với cuộc sống bây giờ, bố mẹ có thể ngừng áp lực để túc tắc tận hưởng cuộc sống này.
[Read more…] about [ Parenting ] Mẹ cũng đang nỗ lực từng ngày[ Thơ ] Mệt
Em biết anh chẳng muốn cố tình đâu
Nhưng tiếng thở dài làm em nhức nhối
Ai cũng có những muộn phiền lo lắng
Em cuộn mình về thế giới riêng em
[Read more…] about [ Thơ ] Mệt[ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng
Có lúc tôi bị ám ảnh bởi cái chết, không phải sự lo lắng hay sợ hãi, mà khi nghe đến tin ai đó trong nhà hoặc quen biết qua đời, tôi cứ thấy bần thần. Rồi những gì tôi biết về họ, những đoạn gặp gỡ, những khúc đối thoại… cứ lần lượt chạy qua trong đầu như một cuốn phim tua chậm, thỉnh thoảng dừng lại ở vài khung hình, rồi lại lướt qua, đến lần cuối cùng gặp gỡ, lần cuối cùng nghe tin. Có người chỉ nghĩ đến thôi là nước mắt cứ rơi, không cần phải là vô cùng quen thân. Hóa ra, những gì một người làm, nói, quan tâm người khác khi còn tồn tại trong cuộc sống này lại có thể để lại ấn tượng sâu sắc đến thế. Đôi lúc tưởng như gió thoảng, lại ngẩn người khi giơ tay muốn với nhưng không thể chạm vào.
[Read more…] about [ Tạp bút ] Có những khi như gió thoảng