Sáng nay tôi thức dậy rất sớm, từ khi trời vẫn còn lờ mờ, ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm trong phòng ngủ vẫn là cái le lói của ánh đèn đường từ đêm hôm trước. Tôi đọc mấy bài tản văn để sắp xếp lại mấy ý tưởng viết lách còn đang ngổn ngang trong đầu. Có lẽ vì mấy thứ đó nên tôi cứ trằn trọc mãi chẳng quay về giấc ngủ được nữa.
Tôi nhớ về những tháng ngày chăm chú đọc sách như điên, thấy cái gì hay ho, hợp ý là ráng nhớ cho bằng được trong đầu. Cách nhớ duy nhất của ngày trước là học thuộc lòng thôi ấy. Riết rồi kết hợp với mấy lần ôn thi, phải học dẫn chứng từ mấy tác phẩm trong sách giáo khoa, tự nhiên ý tưởng viết ra đầu bút dễ dàng hơn hẳn. Lớn dần lên, vô tình tôi đổ lỗi cho cuộc sống bộn bề và đầy trắc trở, tự nhiên lười đọc lười viết. Có một đoạn thời gian, việc loay hoay sắp xếp một bài tạp văn chừng 500 chữ, tôi đã thấy khó khăn vô cùng.
Tôi nhớ về những ngày ôn thi đại học. Chắc hẳn hồi ấy tôi đã là một đứa trẻ lớn lên nhưng to xác và ngây ngô vô cùng, đã có những vấn đề về tâm lý mà bản thân chẳng nhận ra để tìm cách khắc phục. Giữa những đêm dài lầm lũi cắm mặt vào sách vở ôn thi, tự nhiên tôi viết … thơ, nhưng là những vần thơ đầy cô quạnh. Là bữa tiệc của những linh hồn nhảy múa nhưng chạnh lòng khi nhắc đến hai từ hạnh phúc, là mèo hoang lang thang khắp nơi bỗng phải lòng rồi không nhịn được bản năng dùng móng vuốt của mình cào nát trái tim người gỗ, là nhện mắt vàng hung hăng tàn nhẫn, khi muốn quay đầu lại vẫn đắng lòng với Thế giới xung quanh…
“Ngàn vạn hồn nhảy múa dưới ánh trăng
Đắm hồn mình trong bồng bềnh huyền ảo
Khi được hỏi linh hồn có hạnh phúc
Chân ngừng nhảy, mắt buồn, chốn xa xăm”
Tự nhiên lòng tôi chùng lại. Tôi của những năm mười tám, hai mươi đã cô quạnh đến thế nào lại có thể viết ra những câu chữ khắc nghiệt như vậy. Rồi nhìn lại, có khi những ngày hướng ra bên ngoài mới là lúc bản thân mình chẳng tìm được bình an.
Có một thời gian, tôi yếu đuối và mong manh tới mức những thứ xảy ra xung quanh đều có thể cứa vào tôi chảy máu. Tôi đau khi bị bỏ rơi, tôi buồn khi không được quan tâm, tôi uất ức khi bị người khác nói là đồ tồi… Tôi vô tình để mọi thứ làm tổn thương đến tinh thần nhỏ bé và mong manh của mình. Có đôi lúc người khác thương tổn tôi, tôi lại thương tổn người khác, người khác lại thương tổn những người khác nữa. Rồi tất cả trôi tuột vào lãng quên. Có đôi khi nhắc lại, người trong cuộc đã quên rồi, hoặc lại đổ lỗi cho những nguyên nhân khách quan vô cùng, là bởi tuổi trẻ nông nổi, là bởi khi ấy thiếu suy nghĩ, là bởi… Đó là muôn vạn lý do, chỉ có lý do lớn nhất là tôi sai rồi, thì năm tháng trôi đi nhưng chẳng phải ai cũng nhận ra và đủ can đảm để nói ra điều đó.
Dần dần, lớn lên chút nữa, đi về hướng mọi người gọi là “già rồi”, tôi lại cứ muốn an tĩnh trong góc nhỏ của riêng mình.
Tạp văn ~ Lạc
2022.04.13