Tháng tư đã đi qua được gần nửa, tôi nghe “Tháng Tư về” không biết đã bao lần, nhưng vẫn cứ loay hoay sắp xếp ý vào câu, làm sao để nói cho hết được cái da diết và khắc khoải trong không gian tràn ngập nắng, gió và tiếng saxophone.
Ảnh: Google Images
Tôi nghe ca khúc lần đầu trên FM 102.7 cách đây nhiều năm, khi ấy giọng hát của ca sĩ Khánh Linh nhẹ nhàng như lướt trên nền nhạc guitar tiết tấu nhanh, gọn, rực rỡ như “gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế”. Năm nay, tôi bỗng gặp bản hòa tấu saxophone của nghệ sĩ Trần Mạnh Tuấn, không cần bất cứ lời hát nào lại rất vừa vặn trong cái nắng nhẹ đầu mùa, trong không khí đầy lãng mạn, trữ tình của “mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi…”. Còn gì thoải mái hơn khi ngồi trên ban công đầy gió, nhắm mắt tận hưởng tiếng saxophone, để mặc cho trí tưởng tượng bay đến những nơi có “nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng…”.
Trước đây, mỗi khi nghĩ đến những bản hòa tấu saxophone là tôi lại liên tưởng tới không gian của mấy quán café, cứ sao sao đó. Cái “sao sao” có lẽ bởi vì ngày trước có việc chạy qua café trên khu phố cổ, lần nào cũng nghe thấy mấy bản hòa tấu về Hà Nội, nghe riết rồi đâm ra ngán luôn thứ nhạc cụ tạo nên mấy âm thanh buồn bã ấy. Tôi đã nghe đi nghe lại “Tháng Tư về” do Khánh Linh, Mỹ Linh, Anh Thơ và Hà Trần hát, toàn những ca sĩ có tên tuổi cả, nhưng vẫn không cách nào khiến cho tinh thần thật thoải mái trước những ngày chợt nắng, chợt gió, chợt mưa đầu mùa.
Và, “Tháng Tư về” trong tiếng saxophone như một mảnh ghép hoàn chỉnh cho bức tranh đầu mùa hạ. Không quá buồn bã, cũng không quá sôi nổi, từng nốt nhạc chậm rãi như đưa tôi vào một Thế giới “quanh co lối mòn hoa dại nở”. Ở đó, tôi không còn cảm giác bức bối khi chạm tay vào cái nắng hè, để tôi thấy những cơn gió khiến cho tinh thần hết sức vui vẻ và tràn đầy hứng khởi, và hơn hết là tôi có thể cảm nhận được một chút “chất thơ” đi vào trong bộn bề cuộc sống.
Tôi vốn không thích mùa hè, nhất là mùa hè ở Việt Nam, khi mà cái nóng gay gắt khiến người ta bức bối và ngột ngạt, rất dễ đổ quạu trước những vấn đề nhỏ xíu. Thế mà nhạc sĩ Dương Thụ lại khéo léo xoa dịu sự nóng nảy bằng giai điệu và ca từ rất dỗi dịu dàng, tha thiết. Sau một từ đơn kéo dài, là hình ảnh của mùa hè, của cuộc sống, vô cùng đẹp đẽ nhưng lại giản dị và gần gũi: “Mơ… Em mơ mơ về con đường nhỏ” hay “Nghe… bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ”. Để đến khi “Tháng Tư về” tới những nốt nhạc cuối cùng, tôi vẫn còn thấy cảm giác bình yên phảng phất xung quanh.
Hà Nội 13/4/2015
Na Hồ